Ý niệm tới đây, Dư Triều An lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về Ngô Đồng sơn, sau đó không chút do dự, hạ ngay xuống tòa nhà gỗ thứ hai kia.
"Nhiếp sư huynh, ta trở lại rồi!"
Dư Triều An gõ cửa, còn chưa chờ người trong phòng có phản ứng, phía sau lưng đã truyền đến một tiếng cười lạnh, chỉ thấy Đồng Tâm Xuyến âm trầm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của gã.
Ngươi mượn trận pháp của ta, nhưng lúc trở về lại tới tìm Nhiếp sư huynh trước, ngươi được lắm, Dư Triều An kia.
"Đưa đồ cho ta." Đồng Tâm Xuyến vươn tay tới, lạnh lùng nói.
"..."
Dư Triều An lập tức phản ứng lại, rồi vội vàng đưa tấm trận bàn có dáng vẻ tinh xảo kia cho đối phương, đồng thời cũng mở miệng giải thích: "Suýt nữa thì quên mất, Đồng sư huynh chớ trách, chủ yếu là chuyện này quá lớn, nói với ngươi cũng vô dụng."
Đồng Tâm Xuyến nhận lấy trận bàn, đang chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nhiên lại nghe được một câu nói như vậy, gã lập tức nhíu mày, năm ngón tay chậm rãi siết chặt, nụ cười lạnh càng sâu: "Ta lại rất muốn nghe xem, rốt cuộc là chuyện gì mà nói với ta cũng vô dụng?"
Dứt lời, Đồng Tâm Xuyến trực tiếp đẩy cửa tiến vào. Giờ phút này, Nhiếp Quân đang ngồi ngay ngắn trên giường, mí mắt hơi rũ xuống, vẻ mặt lạnh lùng, thần thái ẩn chứa một chút tức giận: "Tốt nhất là các ngươi có việc."
"Ách." Dư Triều An có chút kinh ngạc, cũng tiến vào nhà, có thể nhìn ra được tính nhẫn nại của Nhiếp sư huynh đã sắp bị quãng thời gian cấm bế này xói mòn hết rồi.
Gã quay đầu nhìn Đồng Tâm Xuyến, đã thấy đối phương tự tìm một cái ghế cho mình, rồi ngồi xuống gác chân lên, có chút trầm mặc đưa đôi mắt nhìn chằm chằm một nơi khác.
"Nói ra có thể các ngươi không tin, nhưng lần này ta ra ngoài lại là làm tay chân cho yêu ma đấy." Hiển nhiên là Dư Triều An rất biết cách thu hút sự chú ý của hai vị sư huynh nhà mình. Lời này vừa nói ra, hai người đều tỏ vẻ lơ đãng đưa ánh mắt nhìn sang.
"Ta đã tận mắt nhìn thấy một con Yêu Hoàng ở quật thứ bốn mươi, lấy khí thế hung hãn, không thể địch nổi, cứng rắn đánh chết U Vĩ Yêu Hoàng. Cảnh giới tăng lên khủng bố như vật, không hiểu sao lại khiến ta nhớ tới Nhiếp sư huynh trước đây."
Đợi Dư Triều An nói xong, rốt cuộc Nhiếp Quân cũng hoàn toàn mở mắt, thản nhiên nói: "Quật thứ bốn mươi hả, là con nào?"
Đồng Tâm Xuyến bỏ đôi chân đang bắt chéo xuống, bình tĩnh trả lời: "Kim Tình Sư Hoàng."
Từ bốn mươi đến mười sáu, nhìn như chỉ chênh lệch có hai mươi mấy quật, nhưng trên thực tế, đây lại là một cái lạch trời từ Hóa Thần sơ kỳ đến Hóa Thần hậu kỳ. Đặt ở Ngô Đồng sơn, tình huống này cũng tương đương với Đường Nguyên đột nhiên bùng nổ, trực tiếp làm thịt Dư Triều An.
Nói ra cũng giống hệt một câu chuyện cười.
"Đã biết." Nhiếp Quân thu hồi ánh mắt, nhìn như cũng không có phản ứng gì. Nhưng Dư Triều An lại thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, gã có chút hiểu biết về vị sư huynh này, đối phương chỉ trả lời bằng hai chữ như vậy, nhưng hai chữ ấy lại có nghĩa là đối phương đã ghi tạc con sư tử kia ở trong lòng rồi.
Như vậy là đủ rồi.
Đồng Tâm Xuyến vẫn giữ bộ dáng cao ngạo kia, đột nhiên lại nhìn về phía cửa: "Vểnh tai ngoài ấy làm gì? Qua một bên ngồi đi, nhớ thực hiện cho tốt lệnh cấm đoán của ngươi đó."
Bên ngoài cửa nhà gỗ, Thanh Phong chân nhân đang cẩn thận từng li từng tí, vểnh tai lên nghe lén, lại lập tức đứng thẳng người lên, quay ra sau lưng trách mắng Đường Nguyên: "Nói ngươi đấy, suốt ngày chỉ biết tò mò."
"Ta —— " Đường Nguyên nghẹn họng nhìn trừng trừng vào sư phụ nhà mình, gã nào có lá gan kia, mà hơn nữa từ nãy đến giờ, cái gì cũng không nghe thấy.
...truyenyy...
Đại Càn, Thanh Châu thành.
Thẩm Nghi chậm rãi bước đi trên đường phố đầy tiếng người huyên náo. Hắn ngây người trong Thiên Yêu quật đến mấy ngày, luôn cảm thấy bản thân không thể hòa nhập được vào cảnh tượng an ổn hiền hòa trước mắt.
Hắn dừng lại ngay trước một tòa kiến trúc cao lớn được xây dựng chừng một nửa trong thành. Xung quanh có không ít người đang tụ tập, bàn tán ầm ĩ.
"Đây chính là đại trận hộ thành?"
"Vì sao chỉ xây dựng được một nửa đã ngừng rồi?"
"Ai biết được."
Thẩm Nghi nhìn về phía trước, chỉ thấy lác đác chừng bốn - năm giáo úy nội doanh đang trông coi phía dưới tòa kiến trúc tương tự như đài ngắm sao kia. Hắn khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Lại nói, sau khi chém giết U Vĩ Yêu Hoàng, lão Giao Long này cũng không chút keo kiệt, đã dâng lên cho hắn suốt bốn mươi mốt ngàn năm thọ nguyên của yêu ma. Có thọ nguyên phong phú như thế, hắn cũng không lựa chọn trực tiếp trở về Thiên Yêu quật, vừa mới rời đi đã trở về, chẳng phải sơ hở quá rõ ràng rồi? Vì thế, hắn dứt khoát nhân dịp này trở về Đại Càn để gia tăng Kim Thân Pháp Tướng lên một chút, cũng thuận tiện nhìn xem chuyện Hứa gia chuyển nhà được tiến hành như thế nào rồi.
"..."
Không quấy rầy mấy giáo úy có sắc mặt ngưng trọng kia, Thẩm Nghi trực tiếp biến mất tại chỗ. Ở thời điểm xuất hiện trở lại, hắn đã tới nha môn của Thanh Châu Trấn Ma ti rồi.
Vừa bước vào tiểu viện của Tổng binh kia, chỉ thấy Du Long Đào đang trong trạng thái Âm Thần xuất khiếu, bên cạnh chỉ có một mình Bạch Tử Minh chờ đợi.
"Thẩm... Thẩm đại nhân." Bạch Tử Minh trông thấy Thẩm Nghi, vẻ ngoài vô cùng kinh hãi, trong khi đáy mắt lại xẹt qua một chút xấu hổ khó có thể nhận ra.
Gã vội vàng bấm pháp quyết gọi sư huynh trở về.
"Ngài chờ cho một lát."
"Được." Thẩm Nghi nghiêng mắt nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của A Thanh.
Hắn ngồi xuống đối diện với Du Long Đào, chờ cho đến khi đối phương mở mắt.
"Thẩm huynh đệ, ngươi đã trở về rồi!"
Du Long Đào cũng có chút hiểu biết về Thẩm Nghi, vì vậy không định nói mấy câu vô nghĩa, cứ dứt khoát đi thẳng vào chủ đề: "Xảy ra chuyện rồi! A Thanh cô nương được Võ Miếu đón về hoàng thành, tạm thời không có gì đáng ngại."
Thẩm Nghi cũng không lộ vẻ trách cứ, chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu cho đối phương cứ tiếp tục.
Hắn vốn xuất thân từ Thanh Châu, nên vẫn có chút tín nhiệm đối với mấy vị Trấn Ma đại tướng ở nơi này.