Du Long Đào hạ thấp thanh âm: "Không biết từ nơi nào, chỉ biết chuyện Hứa cô nương đến Đại Càn hỗ trợ đã bị tiết lộ ra ngoài, khiến cho Huyền Quang Động dẫn người đến đây hỏi tội, nghe nói ở Hoàng thành còn bùng nổ một hồi xung đột kịch liệt, thậm chí còn khiến cho lão tổ Võ Miếu ra tay."
"Sau đó, Ngô đại nhân của Võ Miếu tức tốc đến Thanh Châu đón Hứa cô nương rời đi, ta chỉ biết đến đó, những chuyện khác cũng không rõ lắm."
"Đúng rồi... Còn một chuyện nữa." Đột nhiên Du Long Đào nhớ tới cái gì, lại tiếp tục: "Vị tiểu huynh đệ mà ngươi quen biết kia, tên là Trần Tể, muội muội của hắn được người ta mời về Hoàng thành, đối phương cầm theo thủ dụ của Tề vương phủ, ta cảm thấy có gì đó kỳ lạ, mới bảo Trần lão gia tử nhớ chú tâm tới Trần Tể một phen, kết quả là hắn lén lút trốn đi, ta đã bảo Trần lão gia tử đi tìm hắn rồi."
Nói ra toàn bộ những chuyện mình biết, Du Long Đào lập tức ngậm miệng không nói, ông ấy không muốn quấy rầy đối phương nữa.
"Vất vả rồi." Thẩm Nghi chậm rãi nhắm mắt lại, rồi đứng lên, lặng yên biến mất tại chỗ.
…truyện y-y...
Hoàng thành, Võ Miếu.
Ngô Đạo An có chút luống cuống tay chân đứng bên trong đại điện.
Ở bên cạnh lão, A Thanh đang ngồi dưới đất với vẻ mặt sa sút hiếm thấy, hai tay ôm đầu gối, hai vai hơi co giật.
Hứa Uyển Vận ngồi xổm bên cạnh nàng, dịu dàng trấn an cảm xúc của nàng. Thoạt nhìn nữ nhân này có vẻ bình tĩnh vững vàng, nhưng trên thực tế, trong đôi mắt nàng cũng tràn đầy hoảng hốt.
Hai người bọn họ đã ngây người ở trong nhà rất nhiều năm, vốn cho rằng đôi cánh của bản thân cứng cáp rồi, lần đầu tiên đứng ra muốn quyết định thay người trong nhà, ai ngờ lại bị hiện thực vô tình hung hăng tát cho một cái.
Sự thật đã chứng minh, Hứa gia còn lâu mới đạt đến trình độ có thể rời khỏi chỗ ẩn thân, để quang minh chính đại hành tẩu giữa thế gian này.
Mà đến cuối cùng, lời nói của các nàng vẫn làm ảnh hưởng đến sự phán đoán của Ngũ Tổ, khiến cho nhóm tộc lão lại một lần nữa dẫn theo gia tộc bước lên mảnh đất vừa quen thuộc vừa xa lạ này, ai ngờ người còn chưa đến Đại Càn, đã bị kẻ thù sinh tử ra tay dùng một lưới bắt hết trước.
Toàn bộ sự việc phát triển vô cùng thuận lợi hệt như Đại Càn đã thông đồng với Huyền Quang Động rồi.
Vào thời điểm này, nếu nói là trong lòng A Thanh vô cùng đau buồn, không bằng nói rằng nàng đang rơi vào tự trách thật sâu, cùng với lo lắng cho tộc nhân của mình.
"Cô cô..." Nàng dùng sức ôm chặt lấy bắp chân của Hứa Uyển Vận.
"Giết!" Phía trên bệ thờ, Nộ Mục La Hán Pháp Tướng đang hung tợn giẫm lên một vị tu sĩ mặc đạo bào màu trắng đen, nhìn dáng vẻ của đối phương dường như đã hấp hối.
"Giết hết! Không khóc! Tất cả đều giết hết!"
"Lão tổ, ngài yên tĩnh một chút đi." Ngô Đạo An bất đắc dĩ nhìn lại phía sau, chuyện này đã hoàn toàn không phải cục diện mà lão có thể khống chế được rồi.
Đại Càn dùng hết tất cả mọi biện pháp có thể để liên hệ với Thẩm Nghi, nhưng đối phương lại dường như đã biến mất.
Lần này, hầu như tất cả nhóm tu sĩ Âm Thần trong Võ Miếu đều bị xuất động, mang đi toàn bộ Kim Thân Pháp Tướng, lấy tư thế liều mạng xông ra, nhưng tới tận bây giờ, bọn họ còn không thể tranh thủ được tư cách đàm phán bình thường với Huyền Quang động.
Ý tứ của Huyền Quang động rất rõ ràng, đầu tiên là cạy hết đại trận kia trước, sau đó sẽ giải quyết Hứa gia, lại đến tính sổ với Đại Càn.
"Xùy... Đây chính là minh hữu..." Tu sĩ Huyền Quang Động phun ra một ngụm huyết tương, trừng mắt dữ tợn nhìn mọi người: "Các ngươi chờ đấy, việc này chưa xong đâu! Huyền Quang Động ta bảo vệ các ngươi nhiều năm như vậy, các ngươi lại báo đáp kiểu này."
Lão tổ Võ Miếu lập tức kéo gã lên, nhét vào trong miệng, hung hăng cắn lấy phần eo của gã: "Ăn ngươi! Ăn ngươi!"
"Lão tổ!" Rốt cục Ngô Đạo An cũng không kiềm chế được, lão vội vàng bấm pháp quyết có ý đồ muốn làm đối phương tỉnh táo lại.
Hiện giờ người của Hứa gia còn đang ở trong tay Huyền Quang động, nói gì thì nói, tu sĩ này cũng coi như lợi thế đàm phán của Đại Càn, sao có thể tùy tiện giết chết đối phương như vậy được?
Đúng vào lúc này, đột nhiên lão tổ Võ Miếu ngừng nhai, lão không để ý đến tên tu sĩ vừa trượt xuống từ trong miệng nữa, chỉ kinh ngạc nhìn về phía chân trời.
Ngô Đạo An cũng thoáng sửng sốt một chút.
Tuy hiện giờ trong tay lão không có kim sách, không cảm giác được biến hóa, nhưng có thể làm vị lão tổ đang si ngốc của bọn họ chú ý đến, thì hẳn là hương hỏa nguyện lực đã xuất hiện biến cố gì đó rồi.
"Hương hỏa nguyện lực, chẳng lẽ..."
…
Trong Giáp Viện Võ Miếu.
Thẩm Nghi đứng ngoài cửa, đút Yêu Ma Bản Nguyên cho luồng yêu hồn mới được tạo ra.
Thần hồn của U Vĩ Yêu Hoàng dần dần trở nên ngưng thực, nhưng dưới ánh mắt bình tĩnh của chủ nhân, toàn thân nó lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, đến quên mất phải tạ ơn.
Sau khi viên Yêu Ma Bản Nguyên thứ tư vào trong miệng.
【 Yêu Hoàng: U Vĩ Yêu Hoàng 】
Rốt cuộc, chữ "tàn" trên bảng giao diện cũng biến mất đâu không thấy.
Thẩm Nghi lại điều động thọ nguyên của yêu ma, rót ba vạn năm còn sót lại vào trong bảng giao diện.
【 Năm thứ nhất, ngươi và Thanh Hoa phu nhân phối hợp đã nhiều năm, dễ dàng đánh cho U Vĩ Yêu Hoàng tiến vào trong Yêu Ngục 】
Vốn dĩ lúc trước, Thẩm Nghi đã cầm được toàn bộ hương hỏa nguyện lực của Đại Càn, và giờ phút này, rốt cục hắn cũng không hề lưu lại nữa, đã nhét toàn bộ vào viên kim châu trong cơ thể mình rồi.
Được thọ nguyên của yêu ma cuồn cuộn không ngừng gia trì vào, mảnh sương trắng đầy trời vốn hội tụ thành biển mây, lại đang biến mất với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Ba mươi bảy ngàn năm!
Đợi cho đến khi bầu trời trở nên trong vắt, vạn dặm không mây, thọ nguyên của yêu ma cũng hao hết.
【 Hóa Thần. Kim Thân Trấn Ngục Pháp Tướng (trân): đại thành】