Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 605 - Chương 605 - Tôn Nghiêm Của Hắn, Cao Hơn Tất Cả!

Chương 605 - Tôn Nghiêm Của Hắn, Cao Hơn Tất Cả!
Chương 605 - Tôn Nghiêm Của Hắn, Cao Hơn Tất Cả!

Đến đây, Thẩm Nghi không che giấu nữa, hắn lập tức xoay người đi về phía Võ Miếu.

Mà ở phía sau hắn, một vị Pháp Tướng màu vàng kim hùng vĩ cao tới mười trượng tám thước, tay trái Kim Long, tay phải U Giao, giống như một ngọn núi, cứ như vậy treo lơ lửng ở phía chân trời, trực tiếp chiếu rọi cả Hoàng thành Đại Càn, lại bỗng nhiên biến mất phía trên những đám mây.

"Lão tổ, hắn trở về rồi?" Ngô Đạo An nhìn động tác ngơ ngác, không ngừng ngẩng đầu nhìn lên của lão tổ, trong lòng lập tức xuất hiện một niềm vui sướng nồng đậm.

Mặc dù lão cũng không biết sau khi Thẩm Nghi trở về, thì hắn có thể làm được chuyện gì, dẫu sao Thanh Khâu lão tổ bị đối phương đánh chết lần trước, cũng chỉ là tồn tại Hóa Thần trung kỳ, mà hiện tại, khi đối mặt với lửa giận của toàn bộ Huyền Quang động, có lẽ đối phương cũng bất lực giống như lão mà thôi, nhưng chỉ cần nghe được tin tức của Thẩm sư đệ, là không hiểu sao, trong lòng Ngô Đạo An lại cảm thấy an tâm khó tả.

"Ai là... Hắn?" Lão tổ chậm rãi cúi đầu, trên mặt tràn đầy hồ nghi.

"Ta..." Ngô Đạo An thoáng nghẹn lại một chút, sau đó bực bội khoát tay nói: "Hỏi ngươi cũng bằng không."

Nhìn dáng vẻ đáng thương cố nén nước mắt của hai nữ nhân kia, lão lại dùng sức nắm chặt hai tay, đồng thời trong đáy lòng cũng xuất hiện một chút bi thương.

Chỉ khi chân chính chọc giận Huyền Quang động, bọn họ mới phát hiện ra một sự thật cực kỳ đáng buồn. Đó là Đại Càn chẳng những không có đủ thực lực để che chở cho người khác, mà ngay cả bản thân cũng đã sớm bị coi là thịt cá trong mâm, chỉ biết mặc người chém giết rồi.

Đúng vào lúc này, Ngô Đạo An lại trông thấy một bóng người thẳng tắp từ ngoài cửa tiến lại gần. Sau đó, đối phương đi lướt qua lão, đến phía trước bệ thờ.

Thanh niên kia quá mức an tĩnh, đến mức suýt chút nữa lão đã không kịp phản ứng. Mãi cho đến khi đối phương mở miệng.

"Đưa hắn cho ta." Thẩm Nghi khoanh tay đứng thẳng, nhìn nam nhân mặc trường bào có hai màu trắng đen trên bệ thờ, lạnh lùng nói.

Lão tổ ngẩn người, đầu óc của lão thực sự không đủ để duy trì những suy nghĩ quá mức phức tạp, bởi vậy, lão chỉ làm theo bản năng, đó là đạp đối phương xuống khỏi bệ thờ.

"Ngươi là ai?" Tu sĩ Huyền Quang Động nọ giãy giụa muốn đứng lên, lại bị thanh niên với vẻ mặt hờ hững kia đạp cho một cước phải lăn trở về.

"Tạo phản rồi! Đại Càn các ngươi muốn tạo phản rồi!" Nghe thấy tiếng gào thét sắc bén của người nọ, A Thanh và Hứa Uyển Vận đều ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao ngất kia. Rõ ràng bóng lưng ấy cũng không được tính là cường tráng, nhưng chẳng hiểu sao, lại có vẻ cao lớn đến thế.

"Thẩm sư đệ, nhanh bắt hắn lại, chúng ta còn đàm..." Ngô Đạo An vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Đã thấy Thẩm Nghi hơi nhấc giày, sau đó tùy ý đạp một cước vỡ đầu người nọ.

Ầm —— Chỉ trong nháy mắt, cái đầu của tu sĩ kia đã nhanh chóng tiêu tán thành linh khí đầy trời.

Ngô Đạo An há miệng: "Phán..."

Thẩm Nghi xoay người, một lần nữa đi ra ngoài cửa, nhẹ giọng nói: "Dẫn đường."

Hắn không cho rằng mình cần phải đàm phán với người chết.

A Thanh lảo đảo đứng lên từ dưới đất, rồi không nói một lời đã đi theo.

Hứa Uyển Vận vội vàng tiến lên đỡ lấy đối phương.

"Nhìn cái gì? Còn không mau đuổi theo!" Ngô Đạo An đưa mắt nhìn lão tổ một cái, rồi dùng sức phất phất tay.

Quản con bà nó làm gì?

Dù sao hiện giờ lão cũng hoàn toàn bối rối, không biết nên làm sao, nên hiện tại cứ đi theo Thẩm sư đệ là được.

"Giết! Giết! Giết!" Lão tổ ầm ầm bay lên không trung, trực tiếp đụng nát xà nhà cao ngất.

Được Ngô Đạo An chỉ đường, một đoàn người nhanh chóng chạy ra ngoài Đại Càn.

"Tình huống là như vậy." Ngô Đạo An tế ra Âm Thần mới miễn cưỡng đuổi kịp được bước chân của Thẩm Nghi: "Lần này, có một vị đại tu sĩ mặc huyền bào tới đây... Ngươi có thể hiểu đối phương chính là người đứng đầu Huyền Quang động, ngoại trừ Trương Tuyên Ngạn được đặc cách gia nhập, thì tất cả bọn họ đều là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, về phần người tới là ai, ta cũng không rõ lắm."

"Nếu đối phương là Trương Tuyên Ngạn, thì có ngươi ở đây, hẳn là tạm thời bọn họ còn không dám động vào người của Hứa gia. Nhưng nếu là ba người khác." Ngô Đạo An hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: "Có đệ tử Ngô Đồng sơn ở bên, chúng ta có thể trả bất cứ cái giá nào, cũng phải ra sức bảo đảm sự an toàn cho người của Hứa gia."

Có lẽ Đại Càn không coi trọng Hứa gia đến vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Nghi làm ra ước định với người bên ngoài. Hắn vốn là người dẫn đầu hiện tại của Võ Miếu, cũng chính là sống lưng của Đại Càn, cho nên tôn nghiêm của hắn, cao hơn tất cả!

Nghe vậy, A Thanh và Hứa Uyển Vận vẫn giữ nguyên bộ dáng im lặng, nhưng lại dùng sức dụi dụi mắt. Hết thảy mọi thứ của các nàng đều ở nơi đó. Mà bây giờ, Thẩm Nghi lại muốn dẫn các nàng đi đưa tộc nhân an toàn trở về.

Long Nha Sơn, chính là một con đường bí ẩn nhất nếu muốn đi từ Hứa gia đến Đại Càn.

Giờ phút này, đã vào lúc đêm khuya, nhưng Long Nha Sơn lại bị chiếu sáng tựa như ban ngày.

Mười hai vị Kim Thân Pháp Tướng đồng loạt lơ lửng ở phía chân trời, hệt như những vầng mặt trời rực rỡ, vẻ mặt của chúng tràn đầy sát khí, đang nhìn chằm chằm về phía đối diện.

Mỗi khi có người kiệt lực, sẽ lập tức có một luồng Âm Thần tiếp theo xông lên.

Chúc Giác đang suy yếu đứng ở phía trước nhất. Gã chính là thủ hộ giả của kho vũ khí, mấy ngàn năm vẫn không rời khỏi Hoàng thành, nhưng giờ phút này, gã cũng là người duy nhất đang giao thủ với đám người đối diện.

Mặc dù thân chịu trọng thương, nhưng gã lại không hề hối hận chút nào.

Hứa gia được Thẩm sư đệ mời đến, thì Chúc Giác nhất định phải ra tay, dù vô dụng, cũng phải để cho người Hứa gia biết lập trường của Đại Càn.

"Miêu đạo hữu, ngươi nhìn thấy không?" Một bộ huyền bào đang bay phất phới giữa không trung, lão nhân râu bạc trắng cười tủm tỉm nhìn lại: "Đây là minh hữu của chúng ta, bọn họ đang lấy tư thế liều chết đánh cược một lần, muốn bày một đống đồng nát sắt vụn ra trước mắt chúng ta."

Bình Luận (0)
Comment