Đúng vào lúc này, Thẩm Nghi lại đưa mắt nhìn thẳng vào bóng người vừa đánh đến bên dưới. Dường như luồng huyền quang kia không hề mang đến một chút tác dụng nào đối với hắn.
Chỉ thấy chuỗi kim văn trên pháp y của hắn hơi lóe sáng lên, sau đó hắn hời hợt giơ tay, năm ngón tay khẽ mở, chỉ là một động tác vô cùng bình thường trong mắt người khác, nhưng lại khiến đồng tử trong mắt Dịch Đạo Hoằng thoáng co rút lại.
Bởi vì bàn tay của thanh niên kia vừa xuất hiện tại một vị trí cực kỳ xảo diệu.
Ngay sau đó, có cảm giác Dịch Đạo Hoằng vừa tự mình chui đầu vào lưới, đã bị năm ngón tay của hắn gắt gao tóm lấy cái đầu.
"Thiên Biến Trấn Ma Kiếm!" Dịch Đạo Hoằng lập tức cảm nhận được lực đạo khủng bố truyền đến từ trên đỉnh đầu, vậy mà trong lúc nhất thời, lão lại không tránh thoát được, đành phải quát lớn một tiếng!
Chỉ một thoáng sau, kim quang dày đặc đã bao phủ khắp người thanh niên ấy. Mỗi một luồng quang mang đều mang theo đặc tính sắc bén có thể chém nát vạn vật giữa thế gian.
Chúng đan xen vào nhau, trực tiếp phong ấn Thẩm Nghi vào trong đó, rồi đồng thời chém xuống! Nhưng chỉ trong khoảnh khắc toàn bộ đã tiêu tan ngay phía trên bộ pháp bào kim văn màu đen chỉ khẽ rung động một thoáng.
Thẩm Nghi chăm chú nhìn vào bàn tay lão nhân kia. Màu đen trong mắt càng thêm thâm thúy, hắn nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Trảm."
Ngay lúc đó, màn trời vốn đang đục ngầu tăm tối, lại đột ngột vang lên một chuỗi tiếng sấm kéo dài liên miên không dứt! Hai màu xanh đỏ lan tràn, một thanh pháp kiếm vừa hé lộ ra thân kiếm thẳng tắp từ trong mây. Hắc Sát Cuồng Lôi giống như cự long quay cuồng, lại bỗng nhiên rơi xuống, xuyên qua thân thể Dịch Đạo Hoằng bên dưới.
Đợi cho đến khi mây gió tan đi, tiếng sấm biến mất, Thẩm Nghi mới buông bàn tay ra, nhìn lão nhân kia rơi xuống đất, huyền bào vỡ vụn, thân thể dần dần hóa thành điểm điểm linh quang, chậm rãi tiêu tán ngay giữa không trung.
Trong nháy mắt, linh khí xung quanh đã nồng đậm hơn, khiến cho tất cả mọi người đều rơi vào ngơ ngác.
Thẩm Nghi xoa xoa vết máu khô cạn ở đầu ngón tay, ngước mắt liếc nhìn Thanh Hoa: "Một tên cũng không để lại."
Ngay sau đó, mọi người lập tức trông thấy Pháp Tướng kia đột nhiên lao xuống mặt đất, U Giao và Kim Long lần lượt đánh ra, tàn nhẫn thu gặt tính mạng của đám tu sĩ Huyền Quang động. Vất vả lắm mới có một người chạy thoát, lại bị một bộ Kim Thân Pháp Tướng cao sáu trượng đập trở về.
"Giết! Giết! Không lưu lại!" Lão tổ Võ Miếu hưng phấn đấm ngực, lão vừa đuổi kịp tu sĩ kia, hai nắm đấm như cuồng phong mưa rào ào ào đập tới.
"..."
Đám người của Hứa gia đã không còn kích động như vừa rồi nữa, tất cả đều ngạc nhiên nhìn chằm chằm lên bầu trời.
Đã rất nhiều năm bọn họ không ra ngoài, và loại pháp quyết khiến cho thiên địa biến sắc như vậy, bọn họ chỉ được nhìn thấy trong sách, bởi vậy ngay khoảnh khắc này, cõi lòng lập tức dâng lên một loại cảm giác hoảng hốt đến khó có thể tin được vào mắt mình.
Mà lúc trước, người trực tiếp thi triển ra loại pháp quyết kinh người ấy, còn để lộ ra dáng vẻ lâm nguy, đứng ở ngoài cửa Hứa gia, khách khí mà ôn hòa, muốn vào chỗ bọn họ tránh nạn.
Bà lão đứng ở phía trước nhất trong đám người, hướng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghi. Quá khó để tưởng tượng ra tình cảnh lúc này, bà từng cho rằng lời nói lúc trước của một người trẻ tuổi này còn mang theo quá nhiều ngạo khí, nhưng ai ngờ, đó lại là lời nói khiêm tốn của đối phương.
Hắn có bản lĩnh như thế, đúng là bọn họ không cần phải đi ra ngoài mới có thể biết được đối phương là ai.
Nếu tình cảnh ngày hôm nay lại xuất hiện thêm chừng một, hai lần nữa, thì ngay cả khi Hứa gia vẫn muốn ẩn mình không ra, cũng có thể biết được đại danh của Thẩm Nghi này.
Điều duy nhất khiến bà lão không nghĩ ra, chính là... một cường giả như vậy thì cần gì phải chạy đến Hứa gia tránh né khó khăn?
Chẳng lẽ hắn cố ý cho Hứa gia bọn họ một cái bậc thang?
Bà lại đưa mắt nhìn vẻ mặt ngây ngô, chưa thấy qua việc đời của đám tộc nhân chung quanh, sau đó dứt khoát phất tay, triệt hồi tòa pháp trận trên đỉnh đầu. Chỉ cần Thẩm Nghi kia vẫn còn bay lơ lửng trên trời, thì thế gian này nhất định sẽ có một nơi dung thân cho Hứa gia bọn họ.
Trong chốc lát, hai bóng người đã từ phía chân trời chạy như bay đến.
A Thanh đột ngột lao thẳng vào lồng ngực phụ thân, cuối cùng nàng cũng không nhịn được, lập tức gào khóc: "Thanh Nhi biết sai rồi..."
Hứa Hồng Đức có chút nhớ nhung không nỡ dời ánh mắt khỏi phía chân trời, rồi vỗ vỗ đầu A Thanh: "Ngươi không sai, ngươi đã thay Hứa gia tìm được một chỗ dựa vững chắc rồi."
Thật hiển nhiên, hành động chém chết Dịch Đạo Hoằng của Thẩm Nghi đã để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng mọi người, và đương nhiên, ‘mọi người’ này cũng bao gồm cả Miêu Thanh Tuệ.
"..."
Nàng thu hồi tòa huyền tháp kia, nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi trước mắt, rung động quá mức, đến nửa ngày sau cũng không nói nên lời.
Muốn tức giận nhưng lại không nỡ.
Đối phương không hề nể mặt Ngô Đồng sơn, thẳng thừng ra tay chém giết một tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, đây vốn là sai lầm cực lớn, hơn nữa hành động của hắn còn mang theo ý tứ khiêu khích vô cùng nồng đậm. Nhưng...Vấn đề nằm ở chỗ, hắn ra tay quá dứt khoát lưu loát, lại làm ra loại chuyện quá mức kinh người.
Không hiểu sao trình độ thuần thục của loại pháp quyết này, lại khiến nàng nhớ tới Nhiếp sư huynh. Ngay cả bản thân pháp quyết cũng có chút tương tự với Thần Tiêu Chân Lôi Kiếm Pháp, cả hai còn mang theo đặc tính sát phạt tàn nhẫn như thế… Chẳng lẽ giữa thế gian lại có chuyện trùng hợp đến mức này?
Khác biệt duy nhất giữa hai người bọn họ chính là tu vi của đối phương còn kém Nhiếp Quân rất xa.
Nếu không phải Dịch Đạo Hoằng lựa chọn tiến công mà không phải thi pháp chống cự, thì hẳn là luồng sát khí kiếm quyết này cũng không thể thẳng thừng giết chết đối phương như vậy.
Nhưng thủ đoạn làm cho luồng kiếm quang kia tiêu tan một cách khó hiểu của Thẩm Nghi, cũng là một trong những loại bản lĩnh của hắn, thật khiến người tấm tắc lấy làm kỳ.
Chẳng lẽ bên ngoài Ngô Đồng sơn, cũng có tu sĩ sở hữu tư chất đột phá Phản Hư?