Theo nàng nhận định, Hứa gia bên này chỉ đơn giản là có thù riêng với Huyền Quang động mà thôi, Đại Càn đã chứng minh bọn họ có đủ thực lực để che chở cho Hứa gia, vậy là đủ rồi, thật sự không cần thiết phải bùng nổ nội chiến, gây nên quá nhiều thương vong.
Đồng minh, có chút ma sát cũng là chuyện rất bình thường.
Chỉ cần lấy ra lợi thế thực lực, thì bất cứ chuyện gì cũng có thể đàm luận được, cũng có thể làm ra nhượng bộ.
Quan trọng nhất là không để ảnh hưởng đến chính sự.
Mỗi một tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ đều là chủ lực chống cự với Thiên Yêu quật, cũng chính là tồn tại cực kỳ trân quý.
"..."
Dứt lời, Miêu Thanh Tuệ lại sửng sốt thêm. Bởi vì trong lòng nàng cảm thấy tình huống này có chút cổ quái.
Phải biết rằng từ xưa đến nay, Ngô Đồng sơn bọn họ vẫn nói một không hai, nhưng hình như lần này lời nói của Ngô Đồng sơn lại không có tác dụng như vậy.
Và trên thực tế, thanh niên mặc bộ pháp y hoa mỹ kia, vẫn đang lặng lẽ treo ở phía trước, hoàn toàn không thèm để ý đến lời nàng.
"Ý của ngươi bây giờ là muốn để bản tọa tự mình tới xử lý?" Miêu Thanh Tuệ khẽ híp mắt lại, sau đó chậm rãi nhíu chặt lông mày.
Nói khó nghe chút, Nhiếp Quân giết Hóa Huyết Yêu Hoàng, Thiên Yêu quật có dám lên Ngô Đồng sơn trả thù hay không? Đám đồng môn của nàng nhảy nhót khắp nơi trong Thiên Yêu quật, còn không phải để kiềm chế đám yêu ma kia, không cho bọn họ đi ra ngoài này trả thù minh hữu của các nàng sao?
Vậy mà giờ phút này, lời nói của nàng lại không dùng được.
Miêu Thanh Tuệ thoáng thở ra một hơi, sau đó xòe bàn tay, một tòa bảo tháp lặng yên rơi vào lòng bàn tay nàng.
Quyền lên tiếng của Ngô Đồng sơn cũng không phải dựa vào cái miệng mà giành được.
Đúng vào lúc này, cuối cùng Thẩm Nghi cũng động. Hắn thoáng ngoái đầu nhìn lại. Bị đôi mắt màu đen nhánh kia chăm chú nhìn vào, đột nhiên Miêu Thanh Tuệ lại nhìn rõ tình huống hiện tại.
Sở dĩ Thẩm Nghi vẫn luôn đứng ở chỗ này, cũng không phải là đang xem kịch, mà là để ý đến nàng. Để cho Pháp Tướng Hóa Thần hậu kỳ kia đi đối phó với Dịch Đạo Hoằng, còn bản thân hắn lưu lại để canh chừng đệ tử Ngô Đồng sơn là nàng?
"Có phải ngươi đã quá coi thường bổn tọa rồi?" Miêu Thanh Tuệ chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, lại mở miệng trách mắng: "Tránh ra! Nếu không đừng trách bổn tọa không khách khí."
Thẩm Nghi chỉ không nhanh không chậm xoay người lại. Hoàn toàn trái ngược, hắn chưa bao giờ khinh thường nữ nhân trước mặt này, chính vì hắn cho rằng Thanh Hoa không phải là đối thủ của nàng, thậm chí còn chênh lệch khá lớn, cho nên người lưu lại mới là bản thân hắn.
Ý niệm tới đây, hắn vẫn khoanh tay đứng đó, một mảnh hắc sát nồng đậm trực tiếp chiếm cứ đôi mắt, khí tức lan tràn ra, tùy ý để vạt áo bay phất phơ bên cạnh: "Ngươi cứ thử xem."
Mắt thấy đột nhiên Thẩm Nghi lại đối mặt với Miêu Thanh Tuệ, đám đông Kim Thân Pháp Tướng, lấy Chúc Giác cầm đầu, đang chuẩn bị giết ra ngoài đều đứng sững sờ tại chỗ. Sau đó, tất cả đều không nói một lời, chỉ lặng yên xúm lại bên cạnh.
"..."
Miêu Thanh Tuệ cầm bảo tháp trong tay, sắc mặt càng thêm cổ quái. Nàng chưa bao giờ cảm thấy chuyện gì khó giải quyết đến vậy.
Hai bên đều là đồng minh, nhưng lại nhất quyết ép nàng phải lựa chọn một bên để ra tay.
"Có phải các ngươi đã quên, bản tọa cũng là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ?" Nàng nghiêng mắt nhìn về phía xa xa. Chỉ thấy bộ Pháp Tướng màu vàng sậm kia vừa lướt ngang qua không trung, hung mãnh đánh tới, mỗi chiêu mỗi thức đều là sát chiêu.
Dịch Đạo Hoằng được xưng là Vạn Pháp chân nhân, cũng không dựa vào pháp bảo, mà ít nhất, trên tay lão này cũng nắm giữ trên trăm loại pháp quyết cao thâm. Theo lý mà nói, người này thực sự nên không thua đại bộ phận tu sĩ cùng cảnh giới.
Chỉ phất tay lên, các thức công pháp đã ùn ùn xuất hiện, khuấy đến trời đất rung chuyển.
Nhưng bộ Kim Thân Pháp Tướng này lại có thân hình nhanh đến kinh người, thậm chí nó còn trực tiếp thả ra một rồng một giao. Ba tồn tại cùng vây công, khiến cho Dịch Đạo Hoằng bên này, chỉ có thể ứng phó đến mệt mỏi.
Mắt thấy Dịch Đạo Hoằng đã bị con Giao Long kia cuốn lấy thân thể, cũng không biết nó trực tiếp thi triển loại thủ đoạn nào, lại làm cho sắc mặt lão nhân kia trở nên đen thui.
Không thể tiếp tục nhân từ nương tay được nữa...
Đột nhiên Miêu Thanh Tuệ nhấc bàn tay lên, bảo tháp lóe lên huyền quang, nhanh chóng quay tròn bay bổng lên trời, rồi lập tức tăng vọt lên gấp trăm lần!
Trước tiên phải khống chế đám lừa Đại Càn này đã, rồi lại nói sau, cũng có thể mang về Ngô Đồng sơn từ từ giáo dục lại.
"Tiểu chút chít, đi vào trong đó, ngoan ngoãn ở lại cho ta!" Miêu Thanh Tuệ khẽ cười lạnh một tiếng, bàn tay nhanh chóng bấm pháp quyết, tòa huyền tháp kia đột ngột hạ xuống, bao phủ thanh niên trước mặt vào.
Đúng vào lúc này, sắc mặt nàng khẽ biến. Chỉ thấy ở chỗ rất xa, có một bóng người mặc huyền bào đang liều mạng đánh tới.
Rốt cục Dịch Đạo Hoằng cũng thoát khỏi vòng vây của Pháp Tướng màu vàng lợt kia, trên người lóe lên một mảnh u quang độc ác, hiển nhiên là bị trọng thương rồi. Ngay cả khí tức trên người lão cũng yếu hơn phân nửa, nhưng rơi vào tình trạng như vậy, lão lại không muốn chạy trốn, còn mang theo vẻ mặt dữ tợn lao thẳng về phía Thẩm Nghi!
Chỉ dựa vào khoảnh khắc vừa rồi, tiểu tử này ra lệnh, cũng có thể nhìn ra địa vị của hắn ở Đại Càn cực cao.
Bắt giặc phải bắt Vua trước!
Quả hồng cũng phải chọn quả mềm trước, chỉ cần khống chế được tiểu tử này, còn sợ Đại Càn không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao?
"Tránh ra!" Miêu Thanh Tuệ giận dữ mắng một tiếng, rồi vội vàng thay đổi pháp quyết, muốn thu hồi bảo tháp huyền quang kia.
Đồng thời trong lòng cũng có chút bất mãn, Kim Thân Pháp Tướng kia đột ngột dừng lại như vậy, cũng không biết đi lên phụ nàng một tay?
Tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, dù đã bị thương, cũng tuyệt đối không phải tồn tại mà một đống Kim Thân ba trượng kia có thể đuổi kịp. Thậm chí đám người Chúc Giác cũng chỉ kịp nhìn thấy một đạo huyền quang xẹt qua, căn bản không thể phản ứng được.