Chương 61: Nhân Lúc Cháy Nhà Đi Hôi Của!!!
Chương 61: Nhân Lúc Cháy Nhà Đi Hôi Của!!!Chương 61: Nhân Lúc Cháy Nhà Đi Hôi Của!!!
"Tạm thời." Thẩm Nghi đã đại khái hiểu được tâm trạng hiện tại của đối phương rồi: "Hồ yêu không có ở trong phủ, nhưng lại đưa những con yêu ma khác vào nhà ngươi."
"Cảm ơn." Vết máu trên người thanh niên kia và đống ngân lượng trên bàn đã nói rõ mọi chuyện rồi.
Bàn tay run rẩy của Lâm Bạch Vi thoáng bình tĩnh lại, nàng lập tức ôm cái hũ nhỏ trên bàn, uống từng ngụm canh cá, nhịp thở từ từ trở lại bình thường, cảm xúc cũng dần dần trở nên ổn định.
Thẩm Nghi nhớ lại lời nói của đối phương lúc trước, nàng nhất định phải sống... hóa ra ý tứ xác thực của những lời này lại là ngay cả khi phụ mẫu sinh tử khó liệu, nàng cũng phải sống.
Nhưng tồn tại vừa được Lâm Bạch Vi nhắc đến, là trưởng bối của hồ yêu, lại kiêng ky thân phận của nàng nên không dám vào thành kia... là gì?
"Ta muốn thêm tiền."
"Cái gì?
Ngay trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Bạch Vi, Thẩm Nghi cầm lấy khăn lau, cẩn thận lau vỏ đao của mình, thản nhiên nói: "Ta nói, hai cuốn sơ cảnh võ học là không đủ, ta muốn Ngọc Dịch cảnh, vẫn là hai cuốn. Hơn nữa, ta còn muốn thu trước một quyển, coi như tiền đặt cọc."
Nếu thân phận đã xuất hiện biến hóa, đương nhiên giá cả cũng trở nên khác biệt.
Lâm Bạch Vi yên lặng nhìn chằm chằm vào hắn, không ngờ lại đồng ý với loại hành vi "Nhân lúc cháy nhà đi hôi của" như vậy, nàng cầm đũa lên gắp một miếng thịt cá, nói: "Ta chỉ có thể nhớ được nội dung một quyển, ngươi chuẩn bị giấy bút cho ta, ba ngày sau ta sẽ đưa cho ngươi.
Nữ nhân này vừa nói xong, lại dùng sức nhai thịt cá trong miệng, hẳn là muốn dùng hành động này để che giấu đi chút ấm ức vừa dâng lên trong đôi mắt.
Nàng không quen tỏ ra yếu thế ở trước mặt bất cứ kẻ nào.
Bỗng nhiên, bên tai lại truyền đến tiếng nói lạnh nhạt chán ghét kia: "Những lời ngươi vừa nói còn hiệu lực hay không?”
"Nói cái gì?" Lâm Bạch Vi cố gắng nhét miếng thịt cá vào miệng, hai má phình lên, khóe môi dính mỡ, nàng tuyệt đối không muốn hắn nghe thấy giọng mình đang run rẩy.
"Nấu đồ ăn, nấu cơm." Thẩm Nghi treo cái vỏ đao đã được lau sạch sẽ lên tường. Dù đối phương luôn tỏ thái độ như một Mê Ngữ Nhân [1], nhưng hắn vẫn đại khái hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng.
Hồ yêu kiêng ky thân phận của nàng nên không giết nàng, lại tùy ý ném một nữ nhân trói gà không chặt như nàng cho tiền thân, làm đến mức này rồi, đám hồ ly thần thông quảng đại kia còn có thể đề phòng ngày đêm nữa ư?
Bọn chúng chỉ đơn giản là muốn mượn tay tiền thân giết chết nữ nhân này mà thôi.
Nhưng lật lại vấn đề, tại sao kẻ được chọn lại là tiền nhân? Gã có chỗ nào đặc thù?
Nghĩ sâu xa hơn về vấn đề này, dường như mọi manh mối trong đầu Thẩm Nghi đều chỉ vào một nguyên nhân duy nhất, chính là thân phận sai dịch của hắn. Cũng dựa vào đó, hắn có thể dễ dàng suy đoán ra sự thật mà Lâm Bạch Vi vẫn luôn che che giấu giấu, tránh né kia.
Chậc, Lâm gia đưa nữ nhi độc nhất của nhà mình đi bái sư học nghệ, không ngờ tới cuối cùng, lại đưa vào Trấn Ma ti. Cho nên mới nói, nàng đâu có sợ hãi gì con hồ yêu kia, rõ ràng đối tượng nàng sợ chính là hắn.
Nếu nàng bị sai dịch của triều đình làm hại, chẳng phải từ đó về sau, đám hồ yêu kia sẽ dễ dàng rút chân ra khỏi chuyện này, cũng dễ dàng đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu hắn rồi?
Nếu lúc trước tâm niệm của hắn có chút sai lâm, thực sự chém ra một đao, giết chết nữ nhân này, chẳng phải hắn cũng tự tay giết người của Trấn Ma tỉ rồi?
Thẩm Nghi chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng mình được toàn bộ Đại Càn triều treo thưởng thôi, là sau lưng lập tức có chút lạnh lão, cũng thuận tiện chửi thâm tên tiền nhân thấy sắc là sáng cả mắt kia.
Nữ nhân này mà ngươi cũng dám đụng vào?
Lâm Bạch Vi nào biết được hàng đống tâm tư vừa xuất hiện trong đâu Thẩm Nghị, lúc ấy nàng đang nuốt thịt cá, lại dùng sức hít hít cái mũi ngọc tỉnh xảo hơi đỏ của mình, cất giọng khàn khàn nói: "Làm thì làm!"
Không phải chỉ là nấu cơm thôi sao? Hừ, no chết ngươi luôn!
Bàn tay nhỏ đang nắm lấy chiếc đũa của nàng lập tức vang lên tiếng "Ken két" rung động, chờ ta vượt qua một tháng này, sẽ nghĩ biện pháp giải trừ phong ấn.
Đến lúc đó, ta nhất định phải chuẩn bị một chậu nước rửa nồi lớn, sau đó bóp mũi hắn đổ xuống. Nghĩ đến đây, tâm trạng của Lâm Bạch Vi đã khá hơn một chút, nàng lập tức lấy bâu rượu ra, uống ừng ực một hơi cạn sạch.
Lâm Bạch Vi quét dọn mặt bàn xong, trực tiếp câm lấy chiếc áo ngoài vừa được Thẩm Nghi thay ra, không nói một lời đi thẳng vào hậu viện.
Đợi cho đến khi trong phòng hoàn toàn chìm vào yên tĩnh, Thẩm Nghi mới lấy viên Thú Nguyên vẫn còn dính tơ máu kia ra, lại nhìn vào giao diện của mình.
[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Hai trăm hai mươi sáu năm ]
Hắn nhắm mắt lại, trong lòng thoáng hiện lên lửa nóng.
Quả nhiên, phiền toái và kỳ ngộ luôn song hành, nếu không phải tiền thân làm chuyện ngu xuẩn, thì làm sao hắn có thể dễ dàng thu được võ học có liên quan tới Ngọc Dịch cảnh?
Chỉ không biết, bộ võ học kia sẽ thuộc phương diện nào?
Tốt nhất đương nhiên là nội công, nhưng nếu là đao pháp cũng không tệ...
Haizzz ... thọ nguyên của yêu ma lại không đủ rồi.
Vấn đề là hiện giờ đám yêu vật vốn câu kết với tiên thân trước kia, cực kỳ ít liên hệ với hắn, đúng là người đi trà lạnh, chúng quá thực tế mà.
Về phần ra khỏi thành hàng yêu... thi thoảng Thẩm Nghi cũng có suy nghĩ này, nhưng nhìn thảm trạng của Lâm Bạch Vi, hắn lại do dự, cảm thấy quyết định này có chút không ổn.
[1] : Mê Ngữ Nhân (hoặc The Riddler) là nhân vật phản diện trong series truyện tranh Detective Comics của Mỹ, xuất bản năm 1948. Năng lực chủ yếu của nhân vật này là đưa ra các loại câu đố phức tạp, trí mạng.