Trong khuê phòng tĩnh mịch, một nữ nhân ung dung sang trọng đang ngồi phía trước cái gương đồng, trên tay nàng ta cầm một thanh ngọc như ý hơi dài, trước người có một cô nương đoan chính đang yên tĩnh quỳ gối: "Hỏi hắn có việc gì hay không, không có việc gì thì cút ra khỏi vương phủ."
"..." Nam nhân đầu trọc đưa mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một lão nhân mặc huyền giáp đang không ngừng đi qua đi lại trong sân, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười cứng ngắc.
"Hắn chỉ muốn bảo vệ tiểu cô nương này bình an, nên kệ hắn đi, chính sự quan trọng hơn." Nam nhân đầu trọc lập tức thu hồi ánh mắt.
"Xùy, chỉ là một tên Trấn Ma ti da đen, cũng xứng quản chuyện của Vương phủ ta? Vậy cứ để hắn tiếp tục ngây người ở đó đi."
Tề Vương phi tùy ý lắc lắc cây ngọc khí ở trước mắt cô nương kia, giống như đang dạy dỗ một con mèo nhỏ yếu đuối.
Chuyện như vậy nàng ta đã làm quá nhiều lần rồi, bởi vậy mà trong lòng có chút mệt mỏi, không cần biết ra tay như thế nào cũng không tìm thấy khoái cảm trả thù lúc trước.
Nói thật, hiện giờ nàng ta đã không còn một chút hứng thú gì với Tề Vương nữa. Những năm này, gã một mực đi lang thang bên ngoài, phóng đãng khắp nơi, đã triệt để mất đi tư cách kế thừa đại vị.
Cẩn Giang tiến vào Huyền Quang động rồi, đoán chừng về sau, sẽ rất khó tranh giành được cái ghế Hoàng đế Đại Càn.
Hiện tại điều duy nhất có thể làm nàng kích động chính là đại công mình vừa lập được, không biết dựa vào đại công này, nàng ta có thể thu hoạch được khoản thù lao phong phú đến mức nào.
"Rốt cuộc là đến bao giờ ta mới có thể tiến vào Huyền Quang động tu tập?" Nam nhân đầu trọc cắn răng hỏi.
"Ngươi gấp cái gì?" Tề Vương phi không nhanh không chậm liếc mắt nhìn gã một cái.
"Đương nhiên là ta gấp rồi!" Nam nhân đầu trọc cẩn thận từng li từng tí nhìn lại phía sau, lại lập tức giận dữ nói: "Lão Ngô coi miếu kia đang điều tra việc này rồi, nếu ta không rời đi, sớm muộn gì cũng bị phát hiện, đến lúc đó cái mạng nhỏ này cũng khó bảo toàn!"
Nói xong, gã lại mở to hai mắt nhìn qua: "Chẳng lẽ ngươi đã lấy phần công lao kia của ta..."
Phải biết rằng lúc trước, nam nhân đầu trọc này đã phải chịu mạo hiểm cực lớn mới hỏi thăm ra chuyện có liên quan tới Hứa gia kia.
"Câm miệng." Tề Vương phi chậm rãi giơ ngọc như ý lên chỉ qua, khẽ cười nói: "Cũng không chỉ một mình ngươi là khó bảo toàn mạng nhỏ, lần này trở về, Võ Miếu còn có thể gom đủ bốn người coi miếu đã xem như phần mộ tổ tiên của bọn họ bốc khói xanh rồi, ai còn có tâm tư để ý tới ngươi nữa?"
"Nghiêm trọng như vậy?" Nam nhân đầu hói bị lời này của nàng ta dọa cho giật nảy mình.
"Ngươi ở nơi cằn cỗi này lâu rồi, nào biết Huyền Quang động là tồn tại dạng gì?"
Tề Vương phi đứng dậy, dùng ngọc khí vỗ lên mặt cô nương kia: "Cút đi, đúng là vô vị."
Trần Cẩn Du lảo đảo đứng lên, nàng đã quỳ đến mức hai chân gần như mất đi tri giác rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã chuyển thành trắng bệch, hai mắt vô thần, hiển nhiên tâm tư vốn không đặt bên trong Tề vương phủ này.
Nàng thực sự không rõ, rốt cuộc là mình đã làm sai chuyện gì.
Mẫu thân chết thảm.
Huynh trưởng và nàng từ nhỏ đều lớn lên ở Bách Vân huyện tận vùng biên cương, nhờ huynh trưởng vất vả nuôi nấng, hai người mới có thể sống sót đến tận ngày hôm nay.
Nàng chưa từng làm bất cứ chuyện gì xấu xa, chỉ ở trong Trấn Ma ti giặt y phục cho các vị đại nhân, giặt rất sạch sẽ, cũng chưa bao giờ thu thêm một văn tiền nào.
Vì sao bọn họ lại hại huynh trưởng đến mức sống chết không rõ như vậy?
Trần Cẩn Du lảo đảo đi ra ngoài cửa, sau đó cả người đều ngẩn ra tại chỗ.
Tề Vương phi nhìn bóng lưng vừa dừng lại của cô nương kia, hàng chân mày khẽ nhíu, có chút bất mãn nói: "Còn không mau cút đi?"
Lời còn chưa dứt, nàng ta lại bắt gặp một tia kim quang rơi xuống người vị cô nương ấy. Nó không ngừng lại, chỉ khẽ lướt qua thân thể mảnh mai của nàng, rồi trực tiếp nhảy thẳng vào trong phòng, mãi cho đến khi chiếu cả gian khuê phòng này thành một mảnh sáng trưng.
Tề Vương phi thoáng do dự một lát, rồi đưa mắt nhìn nam nhân đầu trọc bên cạnh, gần như ngay sau đó, dù không hẹn cả hai lại cùng đi ra ngoài cửa. Rất nhanh, đồng tử trong mắt hai người đã nở to, dường như bọn họ vừa được trông thấy cảnh tượng kinh khủng nhất trên đời này.
Chỉ thấy mười hai vị Kim Thân cao ba trượng đang đứng chỉnh tề, bao vây trên bầu trời của vương phủ, ngay cả lão tổ Võ Miếu cao sáu trượng cũng khoanh tay đứng thẳng.
Nhưng nhiêu đó còn chưa hết, bởi vì ở vị trí trung tâm, lại có thêm một vị Trấn Ngục Pháp Tướng màu vàng sẫm đang được mười mấy bộ Kim Thân nọ bao vây. Thoạt nhìn, đối phương cứ như một ngọn núi cao, thản nhiên cúi đầu nhìn xuống Vương phủ, khuôn mặt cực lớn kia còn mang theo vẻ uy nghiêm không thể xâm phạm được.
Mà ở bên ngoài khuê phòng, lại có một ngọn lửa màu tím vàng đang hừng hực bốc cháy, nó trực tiếp biến toàn bộ vương phủ thành một biển lửa. Trong biển lửa chập chờn sáng tối kia, thanh niên mặc hắc bào dẫn theo Trần Tể chậm rãi đi ra.
Gương mặt tuấn tú ấy đập vào tầm mắt Tề Vương phi, làm cho nàng ta thoáng ngây người một lát: "Thẩm... Tuần Tra sứ... Ngươi đến vương phủ của ta làm gì?"
Tại khoảnh khắc nhìn thấy toàn bộ Kim Thân Pháp Tướng tề tựu ở nơi này, Tề Vương phi đã nhanh chóng phản ứng lại.
Thân ở trong biển lửa, lại như rơi vào hầm băng.
Nàng ta cảm nhận được nhiệt lượng nóng rực truyền đến, suýt chút nữa đã hòa tan chính mình, rốt cục cũng không nhịn được lập tức hô to: "Ta chính là Tề Vương phi... Không! Ta là đệ tử dưới trướng Huyền Quang động, các ngươi dám liều lĩnh làm càn?"
Ngày bình thường, chỉ cần lôi cách xưng hô này ra là mọi việc đều suôn sẻ thuận lợi, bởi vì sau lưng nàng ta có một tiên môn xếp vào hàng nhất đẳng trong thiên hạ. Ngay cả Võ Miếu cũng không dám lỗ mãng làm càn!
Nhưng giờ phút này, Tề Vương phi lại không thể tìm ra được một chút dao động nào từ trên mặt những Kim Thân Pháp Tướng kia.
Bọn chúng tựa như Thần linh, chỉ hờ hững nhìn chằm chằm vào nàng ta, như đang nhìn một bộ thi thể.