Ở dưới tư thế này, ngay cả cung điện Hoàng thành cũng hoàn toàn biến thành một mảnh yên tĩnh, không có bất cứ người nào đủ can đảm rời khỏi cửa cung.
Đại Càn, là Đại Càn của Võ Miếu.
"Lại đây." Thẩm Nghi vẫy vẫy tay.
Cuối cùng, Trần Cẩn Du cũng tỉnh táo lại sau cảnh tượng kinh hoàng vừa nãy. Nàng vội vàng cất bước đi tới, trong lúc bối rối lại hoàn toàn không chú ý thấy gian khuê phòng phía sau lưng mình vừa đột nhiên bị ngọn lửa màu vàng tím bao phủ, chỉ ngay sau khi bước chân nàng rời đi.
Những ngọn lửa kia lại như vật sống, nó trực tiếp lao đến, chui thẳng vào miệng mũi của Tề Vương phi và nam nhân đầu trọc nọ.
Hai người kia giống như ác quỷ, chỉ biết liều mạng giơ xương ngón tay ra, có cảm giác bên tai vừa truyền đến tiếng kêu của người chết đuối.
Tề Vương phi không thể nào hiểu nổi, vì sao thanh niên này lại hoàn toàn không sợ Huyền Quang động? Hắn muốn giết người nhưng không hề đưa ra chứng cớ, thậm chí từ đầu tới cuối, hắn còn không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, mà ngay cả đám người của Võ Miếu kia cũng chỉ biết đứng một bên trơ mắt nhìn hắn hạ sát thủ.
May mà sự nghi ngờ này cũng tiêu tán rất nhanh.
Chỉ trong vòng một hơi thở, nàng ta đã biến mất trong biển lửa, ngay cả xương cốt cũng bị hòa tan.
Rốt cuộc Trần Tể cũng đón được muội muội của mình, lại không kịp hàn huyên, bởi vì gã còn đang hoảng sợ nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt. Gã từng nghĩ thân phận của Thẩm đại nhân cực cao, thực lực vô cùng cường hãn, nhất định có thể giúp mình tìm lại muội muội.
Nhưng chưa bao giờ gã nghĩ tới, đối phương lại có thể công khai thiêu chết một vị vương phi còn sống sờ sờ ở ngay trong Hoàng thành. Hơn nữa, mãi đến tận bây giờ, vẫn không có bất kỳ người nào dám mở miệng quấy rầy đối phương.
"Cứ từ từ khóc, không vội." Thẩm Nghi liếc nhìn Trần Cẩn Du, sau đó vỗ vai Trần Tể: "Sau này cứ ở lại đây đi, ta còn có việc."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người vây xem bên cạnh đều há hốc mồm.
Ngay cả A Thanh có quan hệ gần gũi với Thẩm Nghi, cũng chưa từng nghe thấy những lời trêu chọc như vậy phát ra từ trong miệng Thẩm đại ca. Ở trong lòng nàng, hình tượng của đối phương vĩnh viễn là dáng vẻ sát phạt tàn nhẫn, ăn nói thận trọng kia.
Đến đây, Thẩm Nghi đưa mắt nhìn về phía lão gia tử Trần Càn Khôn đã kinh ngạc đến mức hơi hoảng hốt, đang đứng bên cạnh, khẽ gật đầu nói: "Làm phiền ngài."
Lúc này, hắn mới rời khỏi Vương phủ.
Đợi cho đến khi bóng dáng hắn biến mất trong tầm mắt, Dạ Xoa Pháp Tướng mới hóa thành kim châu, Chúc Giác bay xuống, có chút đăm chiêu nhìn Trần Tể, nhưng đến cuối cùng vẫn đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Càn Khôn.
Ít nhất là bộ huyền giáp trên người vị này còn cho thấy một chút thân phận của đối phương: "Vị tướng quân này, còn chưa hỏi qua quý tính của mấy vị?"
"Đừng! Các ngươi hiểu lầm rồi." Trần Càn Khôn vội vàng xua tay nói: "Tiểu tử kia vốn có tính cách như vậy đấy, chứ ta thật sự không có bản lĩnh gì đâu. Ta chỉ là một lão đầu phụ trách trấn giữ con sông ở Thanh Châu mà thôi."
"Ta cũng vậy, chỉ là sai dịch dưới trướng Thẩm đại nhân thôi." Trần Tể cũng lắc đầu phủ nhận.
Những người kia vừa nhìn đã biết thân phận bất phàm, không cùng một cấp bậc với đám người mình rồi.
Nhìn thấy mọi người lộ vẻ nghi hoặc, Trần Cẩn Du nhỏ giọng nói: "Trước đây Thẩm đại nhân là bộ đầu của Bách Vân huyện chúng ta..."
Lời này không nói ra còn tốt, vừa nói ra, đám người Đại Càn còn chưa kịp phản ứng gì, mấy vị tộc lão của Hứa gia đã toát mồ hôi lạnh.
Bộ... Bộ đầu?!
Từ khi nào Đại Càn lại hào phóng đến mức để một vị Hóa Thần Chân Nhân lúc còn trẻ tuổi đi trấn thủ huyện thành rồi?
Chẳng trách bọn họ lại xuống dốc, chỉ với loại nhãn lực và trình độ lãng phí này, có thể tốt lên mới là lạ.
"Bây giờ ta càng ngày càng bội phục ánh mắt của A Thanh." Bà lão cười cười lắc đầu, sau đó cũng rời khỏi Tề Vương phủ.
Rõ ràng mấy người này chỉ là bạn cũ kết thân từ lúc nhỏ, vậy mà đối phương vẫn còn ghi nhớ ở trong lòng. Nói như vậy, Hứa gia chỉ cần toàn tâm toàn ý đi theo đối phương, thì cần gì phải lo lắng mình sẽ bị bán đứng hay từ bỏ nữa?
Một đám Kim Thân lần lượt biến mất ở phía chân trời, hóa thành mười mấy viên kim châu, trực tiếp bay trở về đại điện Võ Miếu.
Rất nhiều Âm Thần đều đứng ở trong đại điện, vây quanh người thanh niên áo đen kia.
Lão tổ Võ Miếu trở lại trên đài, vui tươi hớn hở gãi gãi chân nói: "Vui vẻ! Lợi hại!"
Chúc Giác bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, nhưng đúng là với bộ dạng ngu ngốc hiện giờ của lão tổ, bọn họ cũng giảm bớt được không ít phiền toái.
Hiện tại, người dẫn đầu Võ Miếu là ai, không cần nói cũng biết.
Bọn họ đều đứng đó, chờ đợi pháp chỉ.
Thẩm Nghi cầm kim sách trong tay, nhanh chóng sao chép cái gì đó, một lúc sau, hắn giao vật trong tay cho Ngô Đạo An: "Ngô sư huynh, ta đề nghị hủy bỏ bốn viện của Võ Miếu, sau đó thành lập nhiều nơi tu hành ở khắp Cửu Châu."
Hiện tại, hắn cần càng nhiều hương hỏa nguyện lực hơn. Vì vậy nhất định phải kiến trận lập tông, cố gắng hết sức để cắt giảm sự tồn tại của môn phái thế gia, từ đó hội tụ được toàn bộ hương hỏa tới Võ Miếu.
"Đây là cái gì?" Ngô Đạo An lật hai trang, mặc dù lão không hiểu lắm, nhưng miễn cưỡng cũng nhận thức được một hai, rồi vô thức kinh hô thành tiếng: "Công pháp Hóa Thần hoàn chỉnh?"
Ly Hỏa Phần Tâm Chưởng – loại trân pháp có thể sáng ngang với Thần Tiêu Chân Lôi Kiếm Pháp.
Chỉ dựa vào môn công pháp này, hoàn toàn có thể làm cho một thế lực nhanh chóng quật khởi, phát triển cực nhanh, thậm chí còn có khả năng đạt tới tình trạng đủ để sánh vai với Đại Càn.
Đương nhiên, chỉ có tu luyện giả sở hữu đơn hỏa linh căn mới có thể tu luyện môn công pháp này, muốn dùng nó để chống đỡ con đường tu hành của Đại Càn, vẫn còn chưa đủ.
Nhưng Thẩm Nghi cũng không vội.
Trong Thiên Yêu quật cái gì cũng có, mà chờ đến khi hắn tìm đủ bảo dược để luyện chế Hóa Thần đan, chờ cung cấp đủ lượng cho mình dùng, bộ phận còn lại cũng có thể đưa cho Đại Càn đi tiêu hóa.
Chỉ khi Cửu Châu càng mạnh, hắn mới có đủ hương hỏa nguyện lực để Trấn Ngục Pháp Tướng đạt tới cấp độ viên mãn thật sự.