"Chuyện thành lập trận pháp thì nhờ cậy chư vị." Thẩm Nghi rời khỏi đại điện Võ Miếu, nhìn về phía đám người Hứa gia.
"Chúng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức." Bà lão thay mặt mọi người chắp tay đồng ý.
"Thẩm đại ca..." Từ lúc trước ở Võ Miếu tới tận bây giờ, A Thanh vẫn ngoan ngoãn, không quấy rầy Thẩm Nghi, đến hiện tại, khi hết thảy mọi chuyện đã làm thỏa đáng cả rồi, rốt cuộc nàng cũng chạy chậm rời khỏi đám người, tiến tới, kéo ống tay áo Thẩm Nghi.
Sau đó, trong ánh mắt tò mò của mọi người, cả hai cùng đi về phía sau đại điện Võ Miếu.
Trên đường đi, nàng len lén liếc nhìn ra phía ngoài, rồi lập tức rút một quyển sách dày từ trong bảo cụ trữ vật ra, nhanh chóng nhét vào trong ngực Thẩm Nghi: "Bây giờ ngươi không thể dẫn theo ta đi nữa, nên lúc ở bên ngoài, nhớ phải cẩn thận một chút."
"Ngay cả kiếm pháp kia ngươi cũng học được nhanh như vậy, thì hẳn là cái này cũng có thể!" Nàng quơ quơ nắm tay nhỏ lên, nói.
"..."
Thẩm Nghi thoáng giật mình một cái, ngay cả đệ tử của Ngô Đồng sơn cũng không nhận ra Thần Tiêu Chân Lôi Kiếm Pháp, vậy mà tiểu cô nương này lại nhận ra được. Hắn tùy ý lật xem một lần, sau đó trả cuốn sách dày kia về.
"Đa tạ."
"Ai da! Ngươi cứ giữ đi mà." A Thanh không quá tình nguyện, nắm chặt quyển sách dày kia trong tay, lại thò đầu ra ngoài dò xét. Chờ đến khi nàng phát hiện trên mặt đám người trong nhà đã phủ đầy nghi hoặc, lúc này mới làm mặt quỷ với Thẩm Nghi, rồi chạy chậm trở về.
"Không cần thì thôi, vừa vặn sau này ngươi còn phải dẫn ta đi theo."
"..."
Thẩm Nghi nhẹ nhàng lắc đầu.
Vừa rồi hắn còn mời chào Hứa gia, vậy là quay đầu một cái đã động đến nền tảng gốc rễ của gia tộc bọn họ, loại chuyện này có thể làm, nhưng không cần phải để người ta phát hiện.
Vào lúc này, một dòng nhắc nhở mới vừa nhảy lên bảng giao diện trong mắt hắn.
【Hứa Thị Trận Pháp Đồ Lục Đại Toàn: chưa nhập môn 】
(Bách khoa toàn thư có kèm hình ảnh về trận pháp của Hứa thị)
Chuyện nên dặn dò cũng đã dặn dò xong, về phần Huyền Quang động... Hắn dựa vào pháp y, hẳn là không sợ hai tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ của bọn họ, nhưng không biết bọn họ có tìm được món pháp bảo trân quý gì đó ở trong Thiên Yêu quật hay không.
Mạo muội tìm tới cửa... Chưa nói đến mức độ nguy hiểm quá lớn, vấn đề là hắn cũng không biết hai người kia đang ở nơi nào.
Có Thanh Hoa ở lại bên ngoài Đại Càn, hẳn là nơi này sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn, ít nhất cũng có thể kéo dài cho đến khi hắn vội vàng trở về là được.
Giờ phút này, thọ nguyên của yêu ma đã hao hết, hắn vẫn nên quay về Thiên Yêu quật trước.
Ý niệm tới đây, Thẩm Nghi trực tiếp bay lên không trung, rồi nhanh chóng biến mất ở phía chân trời.
"Vậy là đi luôn rồi sao?" Mấy vị tộc lão của Hứa gia kinh ngạc nhìn chằm chằm theo phương hướng hắn rời đi.
Lại thấy Ngô Đạo An đã sớm quen với tình huống này rồi: "Cứ yên tâm, chờ đến khi hương hỏa nguyện lực tích trữ đủ, Thẩm sư đệ tự nhiên sẽ trở lại."
Rất nhiều Âm Thần nhìn theo bóng lưng của Ngô lão quỷ, trong lòng cảm khái vạn phần. Ai có thể ngờ được, ngay trước đây không lâu bọn họ còn đang oán trách đối phương, vì lão già này quá mức buông thả và cưng chiều đối Thẩm Nghi, nhưng không ngờ chỉ trong chớp mắt này, Đại Càn lại từ một thế lực có xu thế quật khởi, trực tiếp biến thành tồn tại có thể đối kháng chính diện với Huyền Quang động rồi?
"Chỉ dựa vào thái độ của Ngô lão quỷ lúc đó, thì trên bệ thờ này nên có vị trí của lão."
"..."
Ngô Đạo An liếc mắt nhìn lão tổ vẫn đang gãi chân trên bệ thờ, đột nhiên lại cảm thấy cái bệ thờ này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Lão cẩn thận mở cuốn công pháp trong tay ra, lập tức tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Đám đông Âm Thần vội vàng chen chúc xông lên: "Cho ta xem một chút!"
"Chen chúc cái gì? Các ngươi đọc có hiểu được không? Không phải các ngươi vốn luôn ghét bỏ những thứ này, còn gọi chúng là võ học thô bỉ sao?" Bên ngoài Ngô Đạo An hừ lạnh một tiếng, nhưng dưới đáy lòng lại kích động hưng phấn không thôi.
Trân pháp như thế, Thẩm sư đệ lại tiện tay đưa cho lão, đây là loại tín nhiệm lớn đến cỡ nào chứ?
Vì sao hắn không đưa cho Chúc Giác nào? Đương nhiên là nể cái mặt già này của lão rồi.
...
Mười mấy ngày sau, tại Thiên Yêu quật.
Động tĩnh gần đây quá lớn, hung hiểm đã vượt xa lúc trước, khiến cho số lượng tu sĩ có can đảm đặt chân đến nơi này trực tiếp giảm bớt đi rất nhiều.
Không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên ở cổng chào lại có thêm một bóng người mặc U Giáp nổi giận đùng đùng.
Nó không hề che giấu khí tức toàn thân. Yêu lực ngập trời hùng hổ quét ra, kéo theo một mảnh hung sát vô biên.
"Chết đi cho bản Hoàng!" Bỗng nhiên ở trên lãnh địa của Lôi Đề Yêu Hoàng lại trào dâng một mảnh túc sát chi khí (khí tức lạnh lẽo tiêu điều, xơ xác hoang vu).
Chỉ thấy bóng dáng mặc U Giáp kia nổi giận đùng đùng lướt tới, mỗi khi đi đến một tòa động phủ trước mặt, nó đều không chút do dự, trực tiếp lao xuống, khiến cho bộ nhục thân cường hãn kia không ngừng vang lên thanh thế kinh người, đất rung núi chuyển.
Con Yêu Vương đang ngủ say bên trong, ngay cả phản ứng cũng không có, đã bị một cước đạp vỡ đầu!
Một tòa... Ba tòa... Mãi cho đến khi tòa động phủ thứ tám bị phá hủy dễ như trở bàn tay, cuối cùng một luồng lưu quang màu tím cũng nhảy khỏi Thông Minh Lôi Trì: "U Vĩ! Con mẹ nó ngươi muốn chết!"
"Xuy!" Nam nhân mặc U Giáp kia lộ vẻ dữ tợn, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lôi Đề Yêu Hoàng: "Bản Hoàng muốn chết? Các ngươi khinh người quá đáng! Chờ đó cho bản Hoàng, việc này còn chưa xong đâu!"
Hai con Yêu Hoàng nằm trong hai mươi quật đứng đầu, giằng co với nhau, hiển nhiên đã kinh động hơn phân nửa Thiên Yêu quật.
Vô số yêu ma đều cẩn thận từng li từng tí, tụ tập về nơi này, thậm chí trong đám yêu ma kia còn có cả Đại Yêu Hoàng cùng cảnh giới.