"Nghe đại danh Sư Hoàng đã lâu, quả nhiên là đủ uy phong." Nhìn con sư tử kia, ngay cả liếc mắt một cái cũng lười liếc nhìn mình, hoẵng yêu lặng lẽ chuyển hướng chú ý sang quan sát cây U Vĩ Thương trong tay đối phương, rồi lập tức gật gật đầu, vui tươi hớn hở ngồi xuống.
Dù vậy, trong khi ngồi xuống, nó lại lơ đãng nhìn thẳng vào con gà kia một nháy mắt.
Một con Yêu Hoàng vốn ở quật thứ bốn mươi, vừa mới quật khởi chưa được bao lâu, đã bày ra cái giá lớn đến mức này rồi.
"..."
Kê yêu khe khẽ lắc đầu, cũng không biểu hiện ra một chút sắc thái khác thường nào.
Đắc thế liền ngang ngược, đây là chuyện không thể bình thường hơn.
Trên thực tế, trước kia Thiên Yêu Quật cũng có kha khá ví dụ tương tự như vậy rồi, nhiều năm trôi qua, không biết đã có bao nhiêu người quật khởi nhanh chóng như hắn, nhưng kẻ có thể sống sót đến cuối cùng lại chẳng có bao nhiêu.
Hôm nay, bọn họ cầm theo mệnh lệnh của Kim Sí Yêu Hoàng đi đến. Hơn nữa hiện giờ bọn họ còn chưa rõ nội tình của con sư tử trước mắt, nhưng ngay cả U Vĩ cũng sợ nó, thì nhẫn nại một chút cũng không sao.
Nghĩ tới đây, nó đứng dậy vỗ vào vại rượu, lấy ra ba bát rượu ngon, cung kính hướng về phía con sư tử cao cao tại thượng kia: "Hai huynh đệ ta kính nể nhất là bậc hào kiệt như Sư Hoàng, có lẽ sau này, chúng ta còn có vinh hạnh trở thành người một nhà cũng nên."
Thẩm Nghi tiếp nhận cái bát lớn kia, hơi lắc lắc bát rượu, từ chối cho ý kiến: "Có lẽ vậy."
Với thực lực hiện tại của hắn, lại dựa vào bộ pháp y kia, có lẽ giữ mạng sẽ dư dả, nhưng chắc chắn không phải hạng nhất. Nếu muốn đứng vững gót chân, đúng là cần có một chỗ dựa.
Lại nói, ở thời điểm hiện tại, hắn còn chưa hiểu rõ về đám Đại Yêu ở mười quật đầu tiên, nếu tùy tiện ra quyết định, rất dễ xảy ra sự cố.
Hơn nữa, mục tiêu của hắn không phải là trở thành một tên Lôi Đề Yêu Hoàng khác, mà là đánh thẳng vào nội bộ của Thiên Yêu quật cơ.
Thẩm Nghi cảm nhận được mùi rượu nồng đậm trước mũi, lặng lẽ dùng Huyễn Hình Pháp vẩy rượu xuống, rồi chép miệng nói: "Cho thêm một bát."
"Sư Hoàng thật khí phách." Hoẵng yêu vội vàng rót đầy chén rượu thay đối phương.
Rất nhanh, toàn bộ động phủ đều bị mùi rượu chiếm cứ.
Nhìn bộ dáng lười biếng của con sư tử trước mắt, hoẵng yêu không chút keo kiệt nhanh chóng mở miệng tán dương, chỉ thiếu chút nữa, nó đã thổi phổng đối phương thành tồn tại tiếp cận với nhóm Đại Yêu ở mười quật đầu kia rồi.
"Chậc." Kê yêu chậm rãi thưởng thức rượu ngon.
Con hoẵng già này vẫn còn ấm ức không phục.
Kim Tình Sư Hoàng vừa kết thù với U Vĩ, cũng tương đương với đắc tội với Chu Hoàng. Nếu hiện giờ nó còn không biết thu liễm lại, thì đến lúc đó, quả đắng phải nhận sẽ càng đau đớn hơn.
Cho nên mới nói, hoẵng yêu dốc hết khả năng cũng muốn thổi phồng nó lên, chỉ nhằm một mục đích duy nhất, chính là muốn mạng của con sư tử nọ.
Cái này không hợp với mệnh lệnh mà Kim Sí Yêu Hoàng phân phó, nhưng kê yêu chỉ cười cười, hoàn toàn không có ý tứ mở miệng cắt ngang.
Hai huynh đệ nhà bọn chúng đã đi theo Kim Sí Yêu Hoàng nhiều năm, đột nhiên lại có một con sư tử vận khí tốt nhảy ra, hiển nhiên, đối phương chính là mối uy hiếp cực lớn đối với địa vị của cả hai.
Cuối cùng đã tới lúc đêm khuya, vại rượu cũng cạn đáy.
Hoẵng yêu đã say đến mức hai mắt mông lung, nó khẽ lắc lư cái đầu, lè nhè nói: "Sư Hoàng, ngươi chờ một lát, chờ ta trở về lấy rượu."
Đúng vào lúc này, bên ngoài động phủ lại có một tia tử lôi lập lòe. Bốn con mắt màu xanh lục nhìn vào trong động phủ.
Lôi Đề Yêu Hoàng liếc mắt nhìn hai con yêu kia một cái, ngay sau đó đã chuyển ánh mắt, nhìn con sư tử kia, lạnh nhạt cười: "Đây là bản Hoàng tới không đúng lúc, đã quấy nhiễu hứng thú của ngươi rồi."
"Có rắm thì phóng đi." Thẩm Nghi vẫn không có ý đứng dậy, trà trộn đến hiện tại, hắn đã quen với cách xử lý những mối quan hệ giữa đám yêu ma rồi. Loại chuyện này hoàn toàn không có khó khăn như trước kia hắn vẫn nghĩ, thậm chí nó còn cực kỳ thích hợp với tính cách có chút sợ giao tiếp như hắn.
Nghe vậy, hoẵng yêu và kê yêu lại đồng thời lộ ra vẻ mặt cổ quái. Xem ra mối quan hệ giữa hai bên còn kém hơn những gì bọn chúng từng tưởng tượng.
"Bản Hoàng thật sự rất tò mò, vì sao lúc trước mình lại thu nhận ngươi?" Lôi Đề Yêu Hoàng đã quen với thái độ kiêu ngạo của đối phương, ngược lại cũng không phẫn nộ như lúc trước, chỉ hơi cảm khái một câu đã lập tức tế ra một đạo tử lôi, chậm rãi đưa đến trước người con sư tử nọ.
Bốn con mắt của nó hơi khép mở, cất giọng mỉa mai nói: "Ta phụng lệnh Huyền Minh Chu Hoàng đến đây, sai ngươi đi trông coi động phủ, lập tức khởi hành."
Lôi Đề Yêu Hoàng không cố ý ngụy trang cái gì, trực tiếp nói rõ đây là một bài học kinh nghiệm cho đối phương. Nó muốn nhìn dáng vẻ bất lực của con sư tử này, rõ ràng đã biết phía trước có bẫy, nhưng lại không thể làm gì.
"Mẹ kiếp..." Hoẵng yêu đưa mắt nhìn về nơi khác, nếu sớm biết Chu Hoàng sẽ phản ứng nhanh như vậy thì hôm nay nó đã không tới rồi. Bây giờ nghe được việc này, nếu một mực giả bộ như không biết... thì lúc trở về nhất định sẽ bị con Cửu Văn Hổ kia đánh cho một trận thừa sống thiếu chết cho coi.
"Sư Hoàng yên tâm, hai huynh đệ chúng ta nguyện chia sẻ lo lắng với ngươi." Kê yêu lập tức đứng lên đúng lúc.
Thấy thế, mí mắt Lôi Đề Yêu Hoàng thoáng giật giật một cái, nó hoàn toàn không ngờ Kim Sí Yêu Hoàng lại coi trọng con sư tử này như vậy.
Vấn đề là... Nếu miếng ngọc giản kia thật sự quý giá như những gì Chu Hoàng nói, thì ngay cả khi có thêm hai con yêu ngu xuẩn này, cũng không làm ra được bất cứ tác dụng gì.
Lôi Đề Yêu Hoàng tiếp tục nhìn chằm chằm vào con sư tử nọ, vẻ trào phúng trong mắt càng lúc càng sâu. Nó chưa kịp nói thêm điều gì lại thấy Thẩm Nghi tiện tay đập tan đạo tử lôi kia, rồi chậm rãi đứng lên.
Cơ bắp phủ đầy vết sẹo của hắn khe khẽ phập phồng, mùi rượu bốc lên khắp người, nhưng đôi mắt màu vàng kim kia lại vô cùng tỉnh táo nói: "Biết rồi, ngươi có thể cút đi."