Lôi Đế nhẹ nhàng dạo bước đi tới rồi khiêm tốn cúi đầu: "U Vĩ bị cướp pháp bảo, chật vật thoát khỏi Thiên Yêu quật, chẳng biết lúc nào mới trở về."
"Không phải cái đuôi của nó đã sớm mất rồi sao?" Dường như Chu Hoàng không hứng thú cho lắm đối với đề tài này: "Đây là tìm được rồi, lại bị cướp đi? Là người của Ngô Đồng sơn sao?"
"Ngài hiểu lầm rồi." Lôi Đề Yêu Hoàng lắc lắc đầu rồi trực tiếp nói thẳng: "Người cướp thương cũng là Yêu Hoàng dưới trướng ngài, Kim Tình Sư Tử, đây là việc nhà của chúng ta."
Chu Hoàng nghe vậy, khẽ chớp chớp mắt, dường như đang suy nghĩ xem ai là Kim Tình Sư Tử. Sau khi trầm ngâm một lát, nó mới lên tiếng: "Cứ tùy tiện, bảo nó tới gặp ta, trả trường thương lại cho U Vĩ."
Sau khi đưa ra câu trả lời thuyết phục, nó lại cuộn mình lần nữa, đang chuẩn bị khép những con mắt màu đỏ tươi của mình lại, thì đúng vào lúc này, Lôi Đề Yêu Hoàng ngẩng đầu lên: "Có lẽ không gọi được nữa, dường như nó đã nhận chỗ tốt từ phía Kim Sí Cửu Văn Yêu Hoàng rồi, nên không thèm để ý tới lời của ta nữa."
Chu Hoàng nhìn chằm chằm về phía đối diện, một lúc lâu sau, nó mới phát ra một tiếng cười khàn khàn: "Ý của ngươi là, một vị Yêu Hoàng dưới trướng bản Hoàng cướp đoạt pháp bảo của một vị khác, sau đó mang theo món đồ này đi tìm nơi nương tựa là con hổ cái kia?"
"Đây là không coi trọng bản Hoàng rồi."
"..."
Lôi Đề không trả lời, chỉ trầm mặc cúi đầu. Nó biết vị Chu Hoàng quanh năm ngủ say này quan tâm nhất là cái gì.
Quả nhiên, một khắc sau, một cái chân nhện cực dài nhanh chóng thò ra từ trong màn sáng, rồi ném một ngọc giản ra: "Đặt vật này ở trong một tòa động phủ mới mở ra gần đây."
"Mắt Lôi Đề vụng về, không biết đây là vật gì?" Lôi Đề Yêu Hoàng vội vàng tiếp nhận.
"Thứ có thể làm cho tu sĩ họ Đồng của Ngô Đồng sơn kia nổi điên lên, ngươi cứ cầm lấy, tự nhiên hắn sẽ cảm nhận được."
Chu Hoàng rụt cái chân dài kia về: "Truyền lệnh của ta, để con sư tử kia đi tới trấn thủ động phủ ấy, nếu xảy ra sơ xuất, bản Hoàng sẽ lấy đầu nó."
Nghe vậy, rốt cuộc Lôi Đề cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trấn thủ động phủ, chính là thiết luật của Thiên Yêu quật. Dù con cọp cái kia có coi trọng con Kim Tình Sư Tử nọ hơn nữa, cũng không thể bới ra khẽ hở gì trong chuyện này.
Muốn trèo lên cành cao, nhưng không nhìn xem mình có cái mạng để hưởng hay không.
…truye.n y ypro...
"Chủ nhân của ta, trận pháp cần chú trọng ở chỗ phải suy một ra ba, phải có linh tính, mà không phải... Học bằng cách nhớ." Thanh Khâu lão tổ khéo léo lên tiếng nhắc nhở.
Thẩm Nghi ngồi trong tòa động phủ trống rỗng, dùng sức xoa xoa ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày). Một vài bức trận đồ xẹt qua trong đầu, khiến tinh thần hắn thoáng có chút uể oải.
Sau khi trải qua gần hai ngàn năm thôi diễn, cuối cùng Thẩm Nghi cũng hiểu rõ được bảy quyển trận pháp kia. Lấy trình độ trận pháp hiện tại của hắn, đã miễn cưỡng có thể xưng một câu đại sư rồi.
Nhưng … mãi cho đến khi bắt đầu thôi diễn quyển Hứa Thị Trận Pháp Đồ Lục Đại Toàn kia, hắn mới ngạc nhiên phát hiện, tất cả những gì mình biết vừa rồi chỉ là nhập môn mà thôi.
Trong Hứa Thị Trận Pháp Đồ Lục Đại Toàn có ghi lại tổng cộng là một ngàn ba trăm thức trận đồ. Mà chỉ một cái Tỏa Long trận lại có thể diễn sinh ra gần một trăm loại biến hóa khác nhau, nhìn như chỉ điều chỉnh một chút cực kỳ nhỏ bé, lại có thể dẫn đến kết quả hoàn toàn khác nhau.
Dựa theo lời của Thanh Khâu lão tổ nói, muốn lĩnh ngộ được thứ này phải dựa vào thiên phú.
Nhất pháp thông vạn pháp.
Chú trọng đến một câu: ‘Tùy tâm sở dục, trận vô định hình’.
Thẩm Nghi thật sự không cảm nhận được cái gọi là "Linh tính", cho nên hắn lựa chọn phương thức thô bạo nhất. Nếu đã không ngộ được, vậy thì cứ cưỡng ép học thuộc lòng xem sao. Chỉ cần nhớ kỹ toàn bộ biến hóa, cũng tương đương với ngộ rồi.
Thanh Khâu lão tổ tỏ vẻ mình xem không hiểu, nhưng trong lòng nó lại rất rung động. Chủ nhân học trận pháp tinh diệu lại mang đến một loại mỹ cảm nguyên thủy mà hoang dã khó lường.
Ngay khi Thẩm Nghi kiên trì không ngừng rót thọ nguyên vào, đột nhiên trong động phủ của hắn lại nghênh đón hai gương mặt mới.
"Chúc mừng Sư Hoàng tu vi tiến nhanh!" Còn chưa đến gần, bọn chúng đã cao giọng hét.
Nghe nói con sư tử này vừa trở về, đã làm thịt Man Sơn Yêu Hoàng, sau đó lập tức cướp đoạt pháp bảo của U Vĩ Yêu Hoàng, bộc lộ rõ bản tính hung ác tham lam.
Tốt nhất là đừng để hắn hiểu lầm đám người mình tự tiện xông vào động phủ của hắn, sẽ ổn thỏa hơn.
"Hai huynh đệ ta chính là thủ hạ dưới trướng Kim Sí Cửu Văn Yêu Hoàng, đặc biệt mang theo rượu ngon đến đây chúc mừng." Con hoẵng yêu ôm vò rượu cực lớn trên tay, cười tủm tỉm đi ở phía trước. Phía sau là một con Đại Yêu có cái mào gà cao ngất, mặc dù không cười, nhưng vẫn khách khí chắp tay.
"Vốn dĩ ta muốn mời Sư Hoàng đến Bát Phương Thực Lâu tụ tập, đáng tiếc là quãng thời gian gần đây không yên ổn, dù sao rượu ngon này cũng mang từ Thực Lâu tới, mong Sư Hoàng chín bỏ làm mười, thoáng nhẫn nhịn một phen."
Dứt lời, cả hai đồng thời nhìn về phía trước. Chỉ thấy Kim Tình Sư Tử đang tùy ý ngồi dựa vào bệ đá trong tòa động phủ đơn sơ, bộ dáng thảnh thơi kia, hiển nhiên hắn đã coi nơi đây là địa bàn của mình rồi.
Thấy hai con yêu ma nọ đến gần, Thẩm Nghi chỉ thoáng đưa mắt nhìn lướt qua, rồi tùy ý giơ tay nói: "Ngồi đi."
Lúc trước, Sư Hồn đã đề cập qua tin tức về hai con yêu ma này với hắn rồi, hiện giờ hắn cũng không cần phải hỏi nhiều.
Hoẵng yêu chính là yêu ma cường hãn xếp ở quật ngoài hai mươi, so ra còn kém Lôi Đề và U Vĩ, nhưng cũng không phải tồn tại mà Kim Tình Sư Hoàng trước kia có thể trèo lên được.
Kê yêu lại càng mạnh, nó chiếm giữ quật thứ mười tám, đã chen chân vào hàng ngũ Hóa Thần hậu kỳ rồi.