Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 625 - Chương 625: Mẹ Nó, Ngươi Còn Chỉ Huy C...

Chương 625: Mẹ Nó, Ngươi Còn Chỉ Huy C... Chương 625: Mẹ Nó, Ngươi Còn Chỉ Huy C...Chương 625: Mẹ Nó, Ngươi Còn Chỉ Huy C...

Bá —— Theo một tiếng xé gió truyền đến, Dư Triều An nhìn đôi mắt màu vàng to lớn trước mặt, pháp quyết vừa niệm được một nửa đã vội vàng dừng lại, gã có chút xấu hổ nhếch khóe miệng nói: "Sư Hoàng, vừa nãy ta chỉ nói đùa thôi"

Đồng Tâm Xuyến bắt đầu thở gấp hơn, gã hướng đôi mắt mắt tràn đây tức giận và kinh hãi đến khó tin, một mực nhìn chằm chằm vào con hùng sư trước mặt, động tác trên tay cũng đang lặng yên mà ngừng lại.

Sát trận vừa mới bày được một nửa đã hoảng hốt rời tay. Mây mù đầy trời đột ngột tiêu tán, để lộ ra hai thanh Long Hổ Đại Trát [1], đang dùng tốc độ mắt thường cũng khó có thể thấy được, âm ầm rơi xuống phía dưới.

[]: Để hình dung Long Hổ Đại Trát nó là cái gì, mọi người có thể xem phim Bao Thanh Thiên, Long Đầu Trảm, Cẩu Đầu Trảm, chính là nó đó. Sau đó, hung hăng chém vào phần lưng cuồn cuộn cơ bắp của con sư tử kia.

Rắc!

Không hiểu sao Long Hổ Đại Trát lại vỡ nát, nhưng ánh mắt con sư tử kia vẫn bình thản như thường, thậm chí còn phát sinh bất cứ biến hóa nào cả. Rồi ngay sau đó, hắn vung trảo, móng vuốt bén nhọn mang theo tiếng xé gió, nặng nề đập thẳng xuống thân thể hai người.

Khó khăn lắm, thân thể Dư Triều An mới khôi phục lại, đã bị đánh bay ra ngoài, nhưng lần này bên cạnh gã còn có thêm một bóng người.

Ánh mắt Đồng Tâm Xuyến lộ rõ vẻ hoảng hốt, thân thể gã cũng bay thẳng ra ngoài, tựa như vừa gặp phải một loại đả kích cực lớn, khiến tâm thần hoang mang cực độ.

Gã cứ nghĩ mãi mà không rõ, vì sao trên thế gian này lại có người chỉ cần liếc nhìn mấy cái là có thể trực tiếp rời khỏi tòa trận pháp mà gã vẫn lấy làm tự hào?

Phải biết rằng, ngay cả tồn tại có tạo nghệ tương tự với gã, cũng tuyệt đối không thể tuỳ tiện phá trận nhanh chóng đến mức gần như không cần phải suy nghĩ cái øì.

Ngay tại khoảnh khắc trước khi rơi xuống đất, rốt cục gã cũng tế ra một đóa tường vân nâng hai người lên. Ngón tay lại khẽ nhúc nhích, vẫn muốn bày trận thêm một lần nữa, nhưng sau một thoáng run rẩy ngắn ngủi, gã dứt khoát vỗ thẳng xuống cái túi trữ vật bên hông. Theo sau đó, một tấm trận bàn nhìn như bình thường không có øì kỳ lạ đã bay ra từ bên hông gã. Đó là công cụ sư phụ từng dùng để truyền thụ trận pháp cho Đồng Tâm Xuyến.

Lấy ra vật này, có nghĩa là Đồng Tâm Xuyến dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng trong lòng đã trực tiếp nhận thua đối phương trên phương diện trận pháp rồi.

Mặc dù trong miệng gã vẫn luôn ghét bỏ mấy người kia, nhưng vào thời khắc mấu chốt như vậy, gã lại không nõ lấy tính mạng của hai vị sư đệ nhà mình đi đánh cược chỉ để xả một chút bực bội nhất thời. "Trốn đi" Gã nhắm mắt lại, giọng nói có vẻ vô lực.

Trên trận bàn lập tức bắn ra một luồng hào quang chói mắt, trực tiếp bao phủ lấy thân thể con sư tử kia.

Ngay sau đó, Đồng Tâm Xuyến tóm lấy tay áo bào của sư đệ, rồi dứt khoát bỏ chạy về nơi xa, ngay cả đầu cũng không quay lại!

Nhưng dường như Kim Tình Sư Hoàng bên kia đã dự liệu được điều gì, bởi vì trước khi bị bao phủ, nó lại một lần nữa ném thanh trường thương trong tay ra.

U Vĩ Thương hóa thành một luồng lưu quang cực nhỏ đuổi theo hai người, đánh vào bên hông Đồng Tâm Xuyến, lại một lần nữa đánh bay gã ra ngoài trăm trượng.

"Phốc!" Đồng Tâm Xuyến phun ra một ngụm máu tươi, có chút hoảng sợ quay đầu nhìn lại, nhưng sau đó, dường như đã cảm ứng được điều øì, øã lập tức đưa tay về phía bên hông, hốt hoảng tìm kiếm. "Ngươi không sao chứ? Làm sao vậy? " Dư Triều An thỡ hổn hến hỏi.

“Ta... Không sao cả, đi trước đi" Đồng Tâm Xuyến vuốt cái đai lưng rỗng tuếch của mình, khẽ cắn môi, cố gắng nuốt xuống ngụm huyết tương vừa trào lên trong miệng, nhưng vẫn không có ý quay đầu lại. Thẩm Nghỉ thu hồi U Vĩ Thương, nhìn về phía cơn mưa kiếm đang trải rộng màn trời chung quanh, sau đó mới chậm rãi nhìn về phía con hoằng yêu bên cạnh, lạnh lùng nói: "Ngăn chúng nó lại" "Ta" Hoằng yêu há hốc mồm nhìn.

Mẹ nó, ngươi còn chỉ huy cả ta hả? Cứ giữ mạng trước lại nói saul

Sau đó, hoẵng yêu thở dài một hơi, giả vờ dồn hết sức lực, đuổi theo hai người phía trước.

"Phù." Đến đây, Thẩm Nghi lại một lần nữa nhìn về phía cơn mưa kiếm đằng xa.

Vừa rồi, hắn có thể phá được trận pháp của Đồng Tâm Xuyến, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn đã tiêu hao hơn hai vạn năm thọ nguyên, để học thuộc lòng toàn bộ những trận đồ của Hứa gia, thậm chí loại học thuộc lòng này còn bao gồm cả suy đoán, ảo tưởng viển vông, liên tưởng hoang đường... tất cả đều học hết, tuyệt đối không buông tha một loại nào.

Mà loại khốn trận Đồng Tâm Xuyến mới bày ra kia lại vừa vặn nằm trong một thức trận đồ đã được hắn nghiên cứu qua. Hắn không dựa vào thiên phú và linh tính để phá trận, hắn chỉ đơn thuần thuộc hết toàn bộ chúng mà thôi, cho nên không cần phải suy nghĩ gì cả.

Đó là phương thức giải quyết của hắn khi gặp được trận pháp quen thuộc, còn tòa pháp trận hoàn toàn xa lạ trước mắt... cũng chỉ có thể ngạnh kháng mà thôi.

Trong thoáng chốc, tiếng kiếm ngân vang vọng chín tầng trời.

Toàn bộ những luồng lưu quang hóa thành như mưa phùn, nhỏ như lông trâu, đều rơi xuống người con sư tử ấy. Trong tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, phạm vi mấy chục dặm xung quanh đều âm âm rung mạnh, vô số đất đá bật tung lên.

"Hít!" Con hoẵng yêu vốn đang giả vờ đuổi theo, cả người lập tức run lên, nó kinh sợ quay đầu nhìn lại, để rồi nøay sau đó, toàn thân đều cứng đờ tại chỗ.

Chỉ thấy trong mảnh đất đá đây trời kia, có bóng người cao tám trượng đang không nhanh không chậm bước ra. Nó vẫn giữ nguyên tư thái cao nøạo tựa như quân vương lúc trước, bình tĩnh đi tới bên cạnh hoẵng yêu, tựa như tòa kiếm trận khiến thiên địa biến sắc vừa rồi cũng chỉ là ảo giác.

Thẩm Nghỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào khoảng không, chẳng có lấy một bóng người phía trước, sau đó khẽ lộ ra một nụ cười: "Ngươi luôn thích ngáng đường người ta như vậy?"
Bình Luận (0)
Comment