Chương 626: Vì Sao Thiên Yêu Quật Lại Kh...
Chương 626: Vì Sao Thiên Yêu Quật Lại Kh...Chương 626: Vì Sao Thiên Yêu Quật Lại Kh...
Trong lúc nói chuyện, con sư tử kia lại chậm rãi cúi đầu xuống.
Hoẵng yêu chính là mục tiêu đang bị đôi mắt màu vàng kia chăm chú nhìn vào, không ngờ dưới ánh mắt ấy, nó lại đứng không vững.
Thân là Yêu Hoàng, nhưng ngay trước mắt bao người, nó lại làm ra một hành động cực kỳ hoang đường, đó là ngã ngồi xuống: "Sư Hoàng, không phải, ngươi... Ngươi nghe ta giải thích...
"Ngươi nghe ta giải thích!" Trong tiếng cầu xin tha thứ đầy thê lương thảm thiết nọ, thanh trường thương tối tăm kia đã đột ngột xuyên qua cổ họng nó, yêu huyết tanh hôi bắn tung tóe ra ngoài.
"Cố ý thả đệ tử Ngô Đồng sơn rời đi, còn muốn ngụy biện." Thẩm Nghỉ mỉm cười ấm áp, nhưng ngay cả kẻ đứng ở xa tận chân trời, cũng cảm thấy không rét mà run.
"Ngươi cho bản Hoàng là con lợn ngu sao?" Trong lúc nói chuyện, bàn chân sư tử to lớn đã bao phủ cái đầu của hoẵng yêu, đột nhiên xé toạc nó ra. Xuy lạp - Con sư tử kia há miệng, chậm rãi gặm ăn huyết nhục trên đó. Ngay dưới cái nhìn chăm chú của đám đông yêu ma, nó cẩn thận tỉ mỉ lại có phần dữ tợn điên cuồng, từ từ nuốt con hằng yêu kia vào trong bụng. Toàn bộ Thiên Yêu quật lập tức chìm vào một mảnh yên tĩnh đến ngạt thở, bao gồm cả nữ nhân đây đặn vừa chậm rãi hạ xuống sau lưng con sư tử kia. Kim Sí Cửu Văn Yêu Hoàng võ hai cánh, dùng ánh mắt vô cùng phức tạp chăm chú nhìn vào cảnh tượng trước mắt.
Tàn bạo lại không cho phép làm trái lời mình.
Sát phạt mà một chút cũng không nể tình.
"Dù nó trời sinh tính tình yếu đuối, nhưng tuyệt không phải cố ý muốn cấu kết với Ngô Đồng sơn... Nó dù thế nào cũng là thuộc hạ dưới trướng bổn hoàng, ngươi làm như vậy có phải là hơi quá đáng hay không?"
"Phù. Thẩm Nghi lấy móng vuốt ra, lau vết máu trên khóe môi, thản nhiên nói: "Cấu kết hay không, ngươi nói không tính, bản Hoàng chỉ tin tưởng vào con mắt của mình, nó đã thả con mồi của ta đi"
"Ta vốn có thể làm một lần hành động, trực tiếp đánh gãy xương sống của Ngô Đồng sơn." Hắn chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt tràn đầy sát khí. Kim Sí Cửu Văn Yêu Hoàng nghe vậy, cũng thoáng ngẩn ra trong nháy mắt, rồi đột nhiên đôi mắt nàng có thêm một tia phẫn nộ: "Theo ta trở về, ta có lời muốn nói với ngươi"
Thẩm Nghỉ hờ hững ngoái đầu nói: "Ta còn có việc chưa làm xong.
"Chuyện øì?" Nữ nhân kia nhíu mày nhìn lại, đã thấy Thẩm Nghi chậm rãi xòe bản tay ra, trong lòng bản tay có một miếng ngọc giản nhỏ nhắn đang lấp lánh sáng. Hắn khẽ nhếch khóe môi lên, nhìn về phía chân trời: "Bản Hoàng muốn biết đây là thứ øì. Vì sao Thiên Yêu quật lại không dung được bản Hoàng dù ta đã lập nên công lao hãn mã cho nơi đây?"
Lời nói chậm rãi thốt ra. Ngay dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt màu vàng kia, Lôi Đề Yêu Hoàng sợ hãi đến kinh hoàng, lôi lân toàn thân nổ tung ra, nó chột dạ vội vàng xoay người chạy thục mạng về phía Thông Minh Lôi Trì!
Kim Sí Cửu Văn Yêu Hoàng chợt chìm vào trầm mặc, ánh mắt càng thêm phức tạp.
Một con Đại Yêu dã tâm bừng bừng, muốn trở thành thủ lĩnh Thiên Yêu quật, làm sao có thể để kẻ phản bội tồn tại ngay dưới mí mắt của mình được?
"Tùy ngươi." Nàng phất tay, sau đó xoay người rời đi: "Nhưng sau khi sự việc kết thúc, ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời."
Dường như con Kim Tình Sư Tử kia hoàn toàn không nghe thấy những lời nàng nói, nó quay người lại, cất bước đi vào bên trong động phủ kia, chỉ để lại một bầy yêu vẫn còn đang vây xem ở phía xa. Ánh mắt chúng nó mang theo vài phần kính sợ, vẫn một mực chăm chú nhìn về phía Kim Tình Sư Hoàng đang lặng lẽ rời đi.
Thật lâu sau cũng không có đứa nào dám lên tiếng.
Bên ngoài Thiên Yêu quật. Thanh Phong chân nhân cầm trên tay một cái bát sứ màu xanh trắng, trong bát chỉ còn lại một tầng nước trong. Mà trên đỉnh đầu gã, lại có một tấm màn nước đang phun trào, trực tiếp che đậy nó lại. Thải Nghê Yêu Hoàng với về mặt lạnh lẽo, đã sớm hóa ra nguyên hình, hai tay biến thành đôi cánh lớn che khuất bầu trời, mỗi lần đập xuống, đều có thể gọt bớt vài phần cái mản nước kia.
Trên người gã hiện đầy những vết thương. Đúng là nhìn ngoài sẽ có chút doạ người, nhưng gần như chúng đều là vết thương ngoài da.
Nghiền ép trên phương diện cảnh giới, cân phải có rất nhiều nội tình đi bù lại.
Và thật rõ ràng, pháp bảo trong tay Thanh Phong chân nhân còn chưa đủ nhiều, cũng không đủ mạnh. Lý Thanh Phong trầm mặc nhìn về phía Thiên Yêu quật. Cái chén sứ này đã là thủ đoạn cuối cùng của gã rồi. Đợi cho đến khi nước trong chén tiêu hao hầu như không còn, gã cũng không còn sức chống cự với con Yêu Hoàng trước mắt nữa.
Theo lý mà nói, thân là tu sĩ Hóa Thần trung kỳ, có thể kiềm chế Thải Nghê Yêu Hoàng lâu như vậy, thì kể cả mạch suy nghĩ lẫn cách làm, đều đã được coi là hoàn mỹ rồi. Nhưng vấn đề không nằm ở vị trí của gã, nó lại xuất hiện trên người hai vị sư huynh kia, bởi mãi đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa rời khỏi.
Chẳng lẽ con sư tử kia thật sự mạnh mẽ đến mức có thể lấy một địch hai?
"Xong đời rồi..." Lý Thanh Phong oán thầm một câu, gã muốn mượn điều này để kiểm chế nỗi lo lắng trong lòng. Tình huống hiện tại của gã hoàn toàn là Bồ Tát bùn qua sông, bản thân khó bảo toản, lấy đâu ra có dư lực đi lo lắng sư huynh?
Nhưng suy tư hồi lâu, gã lại nghĩ mãi mà không ra, rốt cuộc là bản thân còn bản lãnh øì có thể phát huy tác dụng trong giờ phút này, chẳng lẽ trơ mắt chờ chết?
Đúng vào khoảnh khắc đó, dường như gã vừa nhìn thấy cái øì, bỗng nhiên lại mở to hai mắt nhìn qua.
Thải Nghê Yêu Hoàng nhìn màn nước chỉ còn một thước mỏng manh, lập tức châm biếm nói: "Ngươi đã lớn đến từng này tuổi đầu rồi, còn chơi loại thủ đoạn ấu trĩ như thế, muốn lừa bản Hoàng quay đầu lại sao..."
Lời còn chưa đứt, một cánh tay màu vàng đậm tráng kiện lại đột ngột vòng quanh cổ nó. Bị lực lượng khủng bố kia bóp lấy cổ họng, Thải Nghê Yêu Hoàng giãy giụa điên cuồng, nó cố gắng quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ có thể đối mặt với một khuôn mặt dữ tợn mà không mất đi vẻ uy nghiêm.