Chương 628: Yêu Hoàng Nào Có Thể Động...
Chương 628: Yêu Hoàng Nào Có Thể Động...Chương 628: Yêu Hoàng Nào Có Thể Động...
"Miêu sư tỷ!" Thanh Phong chân nhân thấy rõ dung mạo người tới, lại càng vui mừng: "Sao ngươi lại tới đây?"
Miêu Thanh Tuệ ném qua một cái nhìn đây khinh thường, cũng không thèm để ý đến gã, mà chắp tay về phía Kim Thân: "Đa tạ đạo hữu đã cứu sư đệ của ta."
Nghe vậy, Thanh Phong thoáng giật mình một cái, thì ra là quen biết?
Nhưng Trấn Ngục Kim Thân chỉ nghiêm túc thu thập tản thể của yêu ma, hoàn toàn không có ý đáp lại.
Đó còn chưa phải điều làm Thanh Phong kinh ngạc, bởi vì øã càng cảm thấy kinh ngạc hơn khi Miêu sư tỷ từ trước đến nay vốn cao nøạo, vậy mà giờ phút này lại không để lộ ra một chút bất mãn øì, chỉ hơi có vẻ lúng túng đáp xuống, thuận miệng nói: "Sao chỉ có một mình đạo hữu ở đây, Thẩm Nghi đâu?"
Thẩm Nghi?
Ngay cả bộ Kim Thân này cũng có quan hệ với tiểu tử kia sao?
Thanh Phong chân nhân khẽ há miệng nhìn qua, sau đó bắt gặp cảnh tượng Trấn Ngục Pháp Tướng mang theo thi thể yêu ma nghênh ngang rời đi. "Chậc, vẫn cái tính cách quái đản như vậy." Miêu Thanh Tuệ lắc đầu, nàng còn nhớ kỹ lần trước khi hai bên gặp nhau, đối phương cũng lạnh nhạt như vậy, dường như chỉ khi thanh niên kia mở miệng nói chuyện, mới có thể làm đối phương sinh ra phản ứng.
"Sư tỷ, đây là Kim Thân của Đại Càn?"
Chứng kiến đến đây, rốt cục Thanh Phong cũng kịp phản ứng lại, nhưng khi hỏi ra câu này, trong lòng øã cũng cảm thấy tình huống này có chút không thích hợp cho lắm. Nếu Đại Càn có được cao thủ như vậy, thì lần trước khi bị Thanh Khâu đến nhà bức bách, vì sao bọn họ lại phải dựa vào Thẩm Nghi một mình độc chiến bây hô ly?
"Không biết, nhưng nếu bảo ta đưa ra nhận xét thì nó trông giống Kim Thân của Thẩm Nghi hơn" Miêu Thanh Tuệ rủa thầm một tiếng, đương nhiên nàng biết đây là chuyện không thể xảy ra, nhưng tính cách của Pháp Tướng này hơi quái dị, không hợp lẽ thường, giống như nó chỉ là một món công cụ hoàn toàn không có tư duy, còn dễ dàng tha thứ cho tiểu tử kia giẫm lên vai nó, nào có một chút ngạo khí của tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ? "Vậy thì hẳn là ta đã biết, vì sao nó lại trở nên hung tản như vậy rồi." Sắc mặt Thanh Phong thoáng trở nên ảm đạm: "Thẩm Nghi đã xảy ra chuyện, U Vĩ thương của hắn bị một con Yêu Hoàng mới quật khởi cướp đi, có lẽ đã lành ít đữ nhiều, chắc vị tiền bối này đang chờ cơ hội báo thù"
Nghe lời ấy, sắc mặt Miêu Thanh Tuệ khẽ biến: "Ngươi nói đùa øì vậy? Yêu Hoàng nào có thể động được đến hắn?"
Đối phương chỉ dùng một tay cũng có thể chém giết được tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ của Huyền Quang động, càng không ngu đến mức một mình chui vào động phủ của mười Đại Yêu Hoàng kia.
"Hắn... Hắn lợi hại như vậy sao?" Nhìn biểu cảm kinh ngạc của sư tỷ, Thanh Phong lại ngây ngốc thêm một lát, sau đó dường như nhớ ra cái øì, gã vội vàng hét to: "Tổ sư gia gia của ta! Hỏng rồi! Con Yêu Hoàng kia đang giao thủ với sư huynh”
"Các ngươi!" Miêu Thanh Tuệ thực sự muốn giáng một bạt tai đánh chết mấy tên nhóc này. Vốn tưởng rằng mấy sư đệ nhà mình chỉ lén lút chạy ra ngoài đi dạo, nàng mới đi một mình tới bắt người trở lại, không ngờ đám nhóc này còn chọc phải phiền toái lớn như vậy.
Nếu đối phương thật sự lợi hại như bọn họ nói, vậy thì hôm nay, ngay cả nàng có ra mặt cũng thúc thủ vô sách rồi. "Ngươi lập tức trở về mời Nhiếp sư huynh tới đây! Ta vào xem một chút." Miêu Thanh Tuệ không dám do dự thêm nữa, đã trực tiếp xông vào Thiên Yêu quật, nhưng không đợi nàng lướt đi trăm dặm, đã thấy hai bóng người chật vật, hoảng hốt chạy đến nơi này.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Miêu Thanh Tuệ, trong lòng Đồng Tâm Xuyến đã lập tức có thêm một tia sáng, nhưng khoảnh khắc sau đó, gã lại quả quyết dập tắt tâm tư kia đi. Dù có thêm một Miêu sư tỷ, øã cũng không cho rằng đám người mình có thể đoạt miếng ngọc giản kia về.
Chỉ qua một lần giao thủ, con Sư Hoàng bá đạo kia đã có thể lưu lại bóng ma nặng nề trong lòng Đồng Tâm Xuyến.
"Đi trước, quay về Ngô Đồng sơn." Gã lập tức dẫn theo Dư Triều An đã bị trọng thương, trực tiếp vượt qua sư tỷ, nhanh chóng bỏ chạy về nơi xa.
Thiên Yêu quật vừa có thêm một con Yêu Hoàng cường hãn không rõ lai lịch. Đây là chuyện cực kỳ kinh khủng, nó có nghĩa là đối phương không hề bị mười Đại Yêu Hoàng hạn chế, cũng không cần trấn thủ bảo địa, mà có thể tùy thời rời khỏi Thiên Yêu quật...
Việc này nhất định phải để sư phụ biết!
Ngô Đồng sơn.
Mười ba căn nhà gỗ trống rỗng.
Tổng cộng có sáu bóng người đang đứng dưới chân núi. Bọn họ đứng bên ngoài hang đá Thủy Liêm, ngay phía trước con đường nhỏ cần phải vượt qua nếu muốn đi vào bên trong dãy núi.
Rất nhanh, bên trong đã có một bóng hình xinh đẹp đi ra, nàng dùng ánh mắt yên tĩnh nhìn về phía mọi người. Người này chính là Khương Thu Lan vừa mới nhập môn.
Linh Hề chân nhân lặng yên siết chặt hai tay, vẻ mặt lạnh xuống, trầm mặc vài hơi thở, nàng mới hờ hững nói: "Thông báo cho sư tôn, chúng ta có chuyện quan trọng cần gặp người."
"Chờ một chút." Khương Thu Lan gật gật đâu, sau đó quay người, đi vào trong phủ. Nàng bấm pháp quyết đánh thức nữ nhân khoác tầng sa mỏng, da thịt óng ánh kia.
Đợi cho đến khi đối phương lười biếng mổ mắt, nàng mới chậm rãi lui ra ngoài, đứng chung một chỗ với những người khác.
Cảm nhận được sự tức giận của đại sư tỷ, Đồng Tâm Xuyến khẽ liếc nàng ta một cái, ánh mắt lạnh lùng, hôm nay có đại sự cần thương lượng, nhưng tâm tư vẫn đặt vào ba cái chuyện tranh sủng nhàm chán gì đó kia, đúng là nøu xuẩn không thể cứu nổi. "Nói." Trong động truyền đến giọng nói lười nhác của nữ nhân.
Mấy đệ tử liếc mắt nhìn nhau, rồi lập tức theo thứ tự đi lên phía trước, cẩn thận miêu tả suy nghĩ trong lòng.
Mà theo thời gian trôi qua, sư phụ còn chưa phản ứng lại. Bọn họ đã mở to mắt nhìn nhau trước.
"Các ngươi đang nói đến Pháp Tướng øì thế?" Thanh Phong ngạc nhiên hỏi.
“I[rên cánh tay có Kim Long, cao sáu trượng... Ta thấy ở Thiên Yêu quật, có chém giết Xích Tâm Yêu Hoàng ở cửa thứ hai mươi mốt." Đồng Tâm Xuyến nhíu mày nhìn lại. "Ách, thật ra trước đây không lâu ta cũng từng gặp qua vị này rồi, ở động phủ của U Vĩ Yêu Hoàng, đối phương chỉ cao có ba trượng." Dư Triều An được Thanh Phong đố lấy, cần thận từng l¡ từng tí ngẩng đầu nhìn lên.
"Mười trượng." Miêu Thanh Tuệ cắt ngang lời nói của mọi người, đồng thời cũng làm cho Thanh Phong cảng thêm mơ hồ: "Cái gì, chẳng lẽ tồn tại các ngươi đang nói đến chỉ là một người thôi sao?"
Nghe vậy, mấy người lại thoáng rơi vào trầm mặc.