Chương 629: Cho Nên Con Sư Tử Kia Phải...
Chương 629: Cho Nên Con Sư Tử Kia Phải...Chương 629: Cho Nên Con Sư Tử Kia Phải...
Đúng như những gì Thanh Phong nói, mấy thứ như Kim Thân pháp và công pháp này, nếu tu luyện cùng một bản, thì xác suất rất lớn sẽ có cùng một hình dáng như nhau. "Nhưng lần nào nó xuất hiện, bên cạnh cũng có Thẩm Nghỉ” Miêu Thanh Tuệ thắn nhiên nói: "Ngoại trừ hôm nay."
Trừ phi tiểu tử kia rảnh đến phát hoảng, mỗi lần xuất hành đều dẫn theo tu sĩ khác nhau, nếu không hẳn là những bộ Kim Thần Pháp Tướng kia chỉ là một người duy nhất.
Nhiếp Quân khoanh tay đứng bên cạnh, hoàn toàn không nghe rõ bọn họ đang nói cái øì, cũng không có hứng thú muốn nghe. Hiện giờ, gã chỉ muốn đến Bát Phương Thực Lâu một chuyến.
"Cho nên điều các ngươi muốn nói là øì? Là có một tu sĩ Âm Thần thiên phú cực kỳ khủng bố vừa xuất hiện sao?" Trong động phủ truyền ra giọng nói bình tĩnh của nữ nhân.
"Hồi bẩm sư tôn, điều đệ tử muốn nói là, Võ Miếu đồng thời có một tu sĩ Đạo Anh thiên phú tốt đến mức vượt xa người ngoài lý giải, cùng với một tu sĩ Âm Thần, cả hai giống như nhật nguyệt giao huy, chiếu rọi Đại Càn." Miêu Thanh Tuệ ngắng đầu nhìn lại, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm trọng: "Mà bây giờ, hắn đã thua trong tay một con Yêu Hoàng ở quật thứ bốn mươi.
Nghe lời ấy, rốt cục Khương Thu Lan cũng ngước mắt nhìn lên.
Ngoại trừ nàng, Nhiếp Quân cũng chậm rãi buông hai tay xuống: "..
"Đệ tử cho rằng, chúng ta nên làm chút gì đó, ít nhất là phải bảo vệ vị tu sĩ Âm Thần còn lại kia, sau đó hỏi thăm hắn về tung tích của Thẩm Nghi, xem còn có cơ hội cứu vấn hay không?" Miêu Thanh Tuệ tiến lên một bước, trịnh trọng nói. Đồng Tâm Xuyến cũng cất bước ởđi lên, không chút lưu tình nói: "Con sư tử kia quật khởi quá nhanh, khẳng định là bên trong này có huyền cơ, ta lo lắng qua một đoạn thời gian nữa, nếu chỉ dựa vào một mình Nhiếp sư huynh, sẽ cực kỳ khó khăn”
"Tê." Thanh Phong chân nhân khẽ thở dài một tiếng, không hổ là Đồng sư huynh, nói một câu lại có thể đắc tội tới hai người.
"d o c f u l l . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í"
Quả nhiên, Nhiếp Quân im lặng nhíu mày. Linh Hề chân nhân càng tức giận nhìn lại, cái øì gọi là chỉ dựa vào một mình Nhiếp Quân, chẳng lẽ nàng ta không được tính là người sao?
Dưới sự kiên nhẫn chờ đợi của mọi người, rốt cuộc nữ nhân trong động phủ cũng truyền ra một câu nói: "Ư, được." "Ách?" Miêu Thanh Tuệ nghi hoặc nhìn lại.
Nữ nhân kia thở dài: "Ý của ta là cái gì cũng được, các ngươi muốn làm cái øì cũng được... Ngoại trừ Nhiếp Quân, hắn tạm thời không thể chết." Tiếng nói vừa dứt, trong động lại lần nữa chìm vào yên tĩnh. Nghe vậy, Đồng Tâm Xuyến lặng yên cụp mắt xuống. Người ngoài đều nói họ Đồng gã tâm ngoan thủ lạt, âm độc vô cùng, nhưng người có lòng dạ độc ác lớn nhất thế gian, lại không ai vượt qua được nàng.
Người ngoài đồn rằng Nhiếp Quân giết Hóa Huyết Yêu Hoàng, cho nên sư huynh đệ Ngô Đồng sơn của bọn họ bước vào Thiên Yêu quật, kiềm chế chúng nó, không cho chúng ra đi ra bên ngoài gầy họa sinh linh.
Nhưng nguyên nhân thực tế lại rất đơn giản. Đó chính là sư phụ lo lắng Nhiếp Quân sẽ xảy ra vấn đề, dù chỉ là một con Yêu Hoàng ở quật thứ mười chín, xác suất Thiên Yêu quật sẽ gây tổn thương đến Nhiếp Quân chỉ vì chuyện này nhỏ đến mức có thể bỏ qua không tính đến, nhưng bọn họ vẫn phải đi hấp dẫn sự chú ý của chúng yêu, gạt bỏ một chút khả năng cuối cùng này. Nhìn như yêu thương tới cực điểm, kỳ thực Nhiếp Quân mới là tồn tại đáng thương nhất.
Ỗ trong mắt sư phụ, sinh linh dưới gầm trời này, chỉ có bốn loại.
Một - ngăn cản nàng rời khỏi Nam Dương tông. Hai - giúp nàng rời khỏi Nam Dương tông.
Ba - thay nàng tìm kiếm Tuế Quả kéo dài tuổi thọ... và loại thứ tư.
Đợi sau khi Nhiếp Quân thành tựu Phản Hư có được đạo bài để tiến vào bên trong Thiên Yêu Quật, mở ra toàn bộ đại trận, thì tất cả mọi người đều sẽ biến thành "loại thứ tư" kia. Hiện giờ đạo cung của đối phương đã có hình thức ban đầu, chỉ cần bước vào Hóa Thần viên mãn, là có thể nước chảy thành sông leo lên cấp bậc Phản Hư. Ý niệm tới đây, Đồng Tâm Xuyến kinh ngạc nhìn về phía các vị đồng môn, nhưng bọn họ thì khác, bọn họ còn phải sống ở Nam Dương tông.
Cho nên con sư tử kia phải chết!
Không thể để cho nó tiếp tục trưởng thành.
Cảm nhận được ánh mắt Đồng Tâm Xuyến quét tới, vẻ mặt của Khương Thu Lan lại không hề gợn sóng, nàng vẫn bảy ra dáng vẻ yên tĩnh như cũ.
Nàng xuất thân từ Đại Càn, cho nên không tin tưởng, thế gian này lại có thể đồng thời xuất hiện hai tồn tại thiên phú dị bẩm như thế, cái gì mà Âm Thần và Đạo Anh?
Không có bất cứ người nào có thể vượt qua được ngọn núi cao kia. Bởi xét cho cùng, khoảng hai năm trước, hắn vẫn chỉ là một đống đất nhỏ bé không đáng kể.
Thêm nữa, bên cạnh đối phương vốn không có bất cứ một người đồng bạn nào.
Cái gọi là nhật nguyệt giao huy, có khả năng đó chỉ là hai mặt của cùng một vầng mặt trời hay không?
Về phần sư yêu trong miệng mọi người, dù nó có bị bọn họ thổi phồng lên thành một tồn tại lợi hại hơn nữa, Khương Thu Lan cũng không cho rằng nó có thể so sánh với Thẩm Nghi, dù sao nàng cũng từng tận mắt chứng kiến đối phương quật khởi rồi.
Động phủ của tu sĩ, Thiên Yêu quật.
Thẩm Nghi thoáng phất tay, miếng ngọc giản trước mắt đã nhanh chóng bay vảo lòng bản tay hắn.
Hắn quan sát hai miếng ngọc giản, sau đó chắp vá chúng lại với nhau, trở thành một miếng kín kẽ tựa như trời sinh ra đã thế.
Muốn hấp dẫn đệ tử Ngô Đồng sơn tới đây, nhất định phải cần trả giá một chút gì đó.
Thẩm Nghi đã sớm chú ý tới miếng ngọc giản Đồng Tâm Xuyến vẫn luôn nắm trong lòng bản tay, nó lóe sáng không ngừng, giống như đang chỉ dẫn phương hướng cho gã vậy. Bởi lẽ đó, đến cuối cùng, hắn mới dứt khoát xuất ra U Vĩ Thương, mượn đối phương miếng ngọc giản này.
Hắn muốn biết, rốt cuộc là món bảo vật øì, lại có thể khiến bọn họ không quan tâm đến một cái bẫy rõ ràng như vậy, vẫn quyết định ngàn dặm xa xôi chạy thẳng đến nơi này?
Thẩm Nghi khép hai mắt lại, trực tiếp rót thần thức vào trong miếng ngọc giản kia.