Chương 636: Có Khuyết Điểm Không Phải ...
Chương 636: Có Khuyết Điểm Không Phải ...Chương 636: Có Khuyết Điểm Không Phải ...
Để không bị hoài nghi, Thẩm Nghi cố nén bực bội rót thần hồn vào trong đó, tình huống giống như lần trước, lại một lần nữa lan tràn trong đầu. Đợi cho đến khi mây mù tiêu tán, một hồ nước xanh thắm đập vào mi mắt.
Chỉ thấy có rất nhiều tu sĩ với cách ăn mặc khác nhau tụ tập lại chung quanh cái hồ này, ai nấy đều tản ra khí tức cường hãn nhìn thấy mà giật mình. Có người đạp lên bảo chu, cũng có người cưỡi kim lân mãnh thú.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hồ nước. Điều này đã làm Thẩm Nghi kinh ngạc vô cùng. Rốt cuộc đây là vị tiên tử gì, mà đối phương tắm rửa lại để nhiều người vây quanh thưởng thức như vậy?
Trong phút chốc, mặt hồ xanh thắm bên dưới đã nổi lên từng tầng gợn sóng.
Một con Bạch Long dài gần mấy trăm trượng trực tiếp nhảy ra khỏi mặt hồ, cặp râu dài lóe lên quang mang màu tím, thân thể xoay quanh, tràn ngập mỹ cảm khác thường.
Nó ung dung lượn quanh một vòng, trong đôi mắt long lanh nọ chợt lóe lên mấy phần khinh bỉ và bất đắc dĩ, rồi không quay đâu lại, nó lập tức chui vào trong đám mây. Hình ảnh đến đây thì ngừng, tâm mắt nhanh chóng bị một đám mây mù dày đặc bao phủ. Thẩm Nghỉ thu hồi thần hồn, đang chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên trên tấm bảng giao diện trước mắt hắn lại nhảy ra một dòng nhắc nhỡ.
( Phản Hư. Long Dược Thiên Tẫn: Chưa nhập môn] Mi mắt hắn thoáng giật giật hai cái. Đây đâu phải hình ảnh tắm rửa øì, rõ ràng là một bản công pháp mà?
Tu sĩ Nam Dương tông này chỉ đơn thuần là đứng quan sát một con Bạch Long râu tím tắm rửa, đã lĩnh ngộ ra phương pháp dịch chuyển cấp độ Phản Hư rồi.
"Xùy.' Huyền Minh Chu Hoàng bắt được một tia vui sướng trong đáy mắt con sư tử kia, một chút khinh bỉ lập tức lướt qua nội tâm nó, nhưng rất nhanh, nó đã vội vàng che giấu cảm xúc của mình.
Có khuyết điểm không phải chuyện xấu, nếu đối phương chân chính đạt đến cảnh giới vô dục vô cầu thì ngược lại, bản thần nó sẽ cảm giác có chút bất an.
"Thu tâm tư lại, nên làm chính sự đi" Huyền Minh Chu Hoàng chậm rãi nhắc nhở một câu: "U Vĩ đã bị ngươi đuổi đi, Lôi Đề lại chết trên tay ngươi, lãnh địa của hai người bọn chúng không có ai trấn thủ, ắt sẽ khiến tu sĩ chú ý tới. Đừng quên Ngô Đồng sơn vẫn còn đệ tử đang ẩn nấp bên trong Thiên Yêu quật."
"Đi, dẫn bọn họ tới đây.
Điều kiện tiên quyết để khoan dung là phải có đủ giá trị. Thẩm Nghỉ liếc nhìn giá sách ở phía xa. Vừa rồi, hắn chỉ tiếp xúc với Phản Hư Pháp, lại thêm một chiêu Na Di Pháp nữa, khẳng định là nơi này vẫn còn rất nhiều thủ đoạn khác, nhưng ở thời điểm hiện tại, nếu còn tiếp tục dây dưa chẳng phải mục đích của hắn đã bộc lộ quá mức rõ ràng rồi?
"Đã biết." Thẩm Nghi dứt khoát xoay người đi ra bên ngoài màn sáng.
Phải nghĩ cách khác.
Về phần đuổi bắt đệ tử Ngô Đồng sơn... Chỉ cần đám người kia không phải thứ ngu xuẩn, thì dựa vào trận chiến lúc trước, hẳn là bọn họ đều đã rời khỏi Thiên Yêu quật rồi. Thẩm Nghỉ rời khỏi Tàng Pháp Các, tùy ý tìm một nơi yên tính, lại mở bảng giao diện ra. Lúc trước, chuỗi nhắc nhở về quá trình thôi diễn Đoán Thần Thiên T¡ đã dừng lại.
[ Năm thứ hai mươi bốn ngàn, ngươi đã sớm dung hợp toàn bộ công pháp, nhưng lại chậm chạp không thể thông qua tầng khảo hạch cuối cùng, Thiết Họa Ngân Câu Trận tựa như hoa sen, do mấy bộ phận tổ hợp lại mà thành, lấy cường độ thần hồn hiện tại của ngươi, nhiều nhất cũng chỉ có thể hoàn thành khoảng ba phần] Thẩm Nghi tắt nhắc nhở. Hắn không định phân chia cao thấp trên pháp trận này, dù sao đó cũng chỉ là một cái đề thi mà thôi. Hắn vốn không phải đệ tử Nam Dương tông, thật sự không cần thiết phải vượt qua nó. Thiết Họa Ngân Câu được chia làm ba thức khốn, sát, cấm. Nhưng trên thực tế, dù tách riêng từng phần ra, cũng có thể tạo được một tòa pháp trận có tác dụng không tệ, còn không rườm rà như vậy.
( Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Chín mươi bốn ngàn năm ]} Bởi vì Lôi Đề Yêu Hoàng đã cống hiến ba mươi hai ngàn năm thọ nguyên, nên hiện giờ số thọ nguyên yêu ma còn lại của hắn, rõ ràng là còn nhiều hơn trước khi tu tập Đoán Thần Thiên Ti không ít. Thẩm Nghi đưa mắt nhìn hai thức công pháp vừa mới đến tay, trong mắt lóe lên một chút chờ mong. Ngay sau đó, hắn trực tiếp rót thọ nguyên của yêu ma vào trong Đạo Cung Pháp kia.
[ Năm thứ nhất, ngươi gọi Thanh Khâu lão tổ ra ngoài, bắt đầu nghiên cứu Vô Lượng Đạo Hoàng Cung, ngươi đọc nội dung bên trong cảm thấy cực kỳ tối nghĩa, ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy lão hồ ly cũng đổ mồ hôi đầu đầy, hai ngươi ngơ ngác liếc mắt nhìn nhau một cái }
.. tFUV€nVV
Đây là lần đầu tiên Thẩm Nghỉ nhìn thấy nội dung nhắc nhỡ như vậy.
Đương nhiên, phản ứng của chính hắn vẫn nằm trong giới hạn bình thường, bởi bản thân có mấy cân mấy lượng hắn đều biết cả, nhưng phản ứng của lão hồ ly lại có chút không hợp thói thường. Lúc trước từng nói là kiến thức rộng rãi cơ mà?
Loại thái độ bình tĩnh ung dung khi ngươi truyền thụ tri thức về trận pháp lúc trước đâu rồi?
Thẩm Nghỉ trầm mặc một lúc lâu, nhưng chẳng còn cách nào khác cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn thọ nguyên của yêu ma cứ liên tục biến mất với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được mà thôi. Bên trong Thiên Yêu quật. Bỗng nhiên toàn thân một con Tứ Dực Phi Ưng thoáng run rẩy, sau đó lặng yên không một tiếng động bị ai đó kéo xuống. Nó điên cuồng giãy giụa, đồng thời cũng thấy rõ khuôn mặt mấy người bên cạnh, biểu cảm vốn đang bực bội, đột ngột chuyển thành hoảng sợ không thôi.
Chỉ thấy bốn bóng người đứng khoanh tay, trên mặt đều lộ vẻ lạnh lùng nghiêm nghI.
"Bổn tọa chỉ cho ngươi một cơ hội duy nhất" Hiển nhiên là một nữ nhân dẫn đầu đoàn người này, nàng vừa chậm rãi bước đi vừa lạnh lùng hỏi: "Kim Tình Sư Tử, bây giờ còn sống không? Nếu còn thì hắn đang ở đâu?"
Phía sau nữ nhân kia, Đồng Tâm Xuyến, Miêu Thanh Tuệ, thậm chí là Thanh Phong chân nhân với khuôn mặt non nớt đặc trưng, thì giờ phút này, trong mắt cũng mang theo sát khí nồng đậm.