Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 640 - Chương 640: Rốt Cuộc Là Mấy Đứa Ngu Xu...

Chương 640: Rốt Cuộc Là Mấy Đứa Ngu Xu... Chương 640: Rốt Cuộc Là Mấy Đứa Ngu Xu...Chương 640: Rốt Cuộc Là Mấy Đứa Ngu Xu...

"Phốc!"

Gương mặt Đồng Tâm Xuyến cảng ngày càng thêm dữ tợn, nhưng không phát ra bất cứ thanh âm øì.

Gã biết, bây giờ mình còn có thể sống sót chỉ vì con Đại Yêu Hoàng này vẫn còn tâm tư đùa bốn, như mèo vờn chuột, hưởng thụ thú vui đi săn tàn nhẫn của đối phương thôi. Đổi lại là một địch nhân khác, kiểu øì Đồng Tâm Xuyến cũng sẽ cảm thấy nhục nhã vô cùng, nhưng đối mặt với Kim Sí Cửu Văn Hổ, trong lòng gã chỉ có cảm giác tuyệt vọng thật sâu. Vào thời khắc này, gã chỉ có thể dựa vào chút ý thức cuối cùng của bản thân, để chạy như điên về phía tiếng nói bên tai.

Phù phù —— Đồng Tâm Xuyến đột ngột ngã văng ra ngoài, chiếc áo bào màu đỏ tươi trên người đã dính đầy sợi cỏ và bùn đất, lộ ra vẻ chật vật không øì sánh được.

Gã run rẩy mở mắt ra, nhìn đôi giày ống vừa xuất hiện trong tâm mắt mông lung của mình.

Ánh mắt hướng lên trên, lập tức trông thấy một bộ y phục màu đen như mực, bên trên có những hình vẽ hoa mỹ do tơ vàng bện thành, kim vân tràn ngập, Long Phượng trình tường. Mãi cho đến khi nhìn rõ khuôn mặt của người trẻ tuổi kia, cũng nhìn rõ đôi mắt trong suốt lạnh nhạt của đối phương đang nhìn chằm chằm về phía trước, đôi tay của Đồng Tâm Xuyến Sí đột ngột cắm sâu xuống đống bùn đất, vẻ mặt tràn đây rung động: "Ngươi không chết?"

Thẩm Nghỉ liếc xéo gã một cái, khóe môi lại có thêm vài phần bất đắc dĩ. Hắn lập tức cất bước đi ngang qua người gã. Nói thật, hắn cứ nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc là mấy đứa ngu xuẩn này đã lớn lên kiểu øì? Vào loại thời điểm này rồi, bọn họ còn dám đâm đầu vào Thiên Yêu quật?

Nếu không phải hắn còn cần bọn họ tới kiểm chế lực chú ý của đám yêu ma còn lại, cố gắng tranh thủ càng nhiều thời gian an ổn cho Đại Càn càng tốt, thì Thẩm Nghi thật sự không muốn đi quản chuyện này. DOC FULL. VN - K h o t r u y ệ n d i c h m i ễ n p h í

"Lại thêm một người tới?" Kim Sí Cửu Văn Hổ lơ lửng trên không trung, tò mò nhìn xuống dưới: "Hắn tưởng rằng ngươi đã chết... Cho nên ngươi chính là tên thiên kiêu kia?"

Nàng cẩn thận xem xét một hồi, sau đó lắc lắc đầu nói: "Nhìn không ra nha."

Bởi vì không cần biết nàng săm soi tới cỡ nào, cũng chỉ thấy đối phương là một tiểu tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ mà thôi, chẳng lẽ do người này đặc biệt trẻ tuổi?

"Quên đi, dù sao ngươi cũng phải chết" Kim Sí Yêu Hoàng dứt khoát thu hồi ánh mắt nhìn về phía nơi khác. Người mới tới này không có gì thú vị cả, vẫn nên mau chóng dọn dẹp mấy tên này, rồi đi tìm kẻ cầm huyền tháp kia đùa giốn một phen.

Ý niệm tới đây, nàng lại lần nữa vung chưởng, hời hợt đập thẳng xuống đất!

Nhìn cái bóng đột nhiên bao phủ lấy mình, Đồng Tâm Xuyến vốn đang nằm trên mặt đất, lại theo bản năng giật giật mí mắt, nhưng nøay sau đó, một vết mực đậm đặc lại xuất hiện trong tâm nhìn của øã, trực tiếp ngăn cản hổ trảo đang ép tới ngay giữa không trung kia.

Một màn này tuyệt đối không tầm thường, đã khiến Kim Sí Yêu Hoàng phải chậm rãi thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn xuống phía dưới. Sau khi trầm mặc thật lầu, nàng bật ra tiếng cười giòn giã: "Nhìn lâm rồi, lại là một kẻ chơi trận pháp... Chậc, bản Hoàng đã tiến vào trận mất rồi"

Trong lúc nói chuyện, Kim Sí Cửu Văn Hổ lại một lần nữa vung chưởng, ngang nhiên đập xuống phía dưới, cất giọng nói ẩn chứa ý tứ hung sát nồng đậm: "Ngươi có muốn hỏi hắn một câu, đến cùng là khi đùa nghịch thứ đồ chơi này ở trước mặt bổn hoàng, sẽ gặp phải kết cục gì hay không?"

Rõ ràng là một kích mang theo thanh thế to lớn, bên trong ẩn chứa lực đạo và yêu khí hùng hậu, nhưng đến cuối cùng lại biến mất vô ảnh vô tung.

Thẩm Nghỉ vẫn bay lơ lửng ở phía chân trời, đối mặt với Kim Sí Cửu Văn Hổ. Chỉ thấy một cây bút lông giống như đại thụ che trời chậm rãi hiển hiện ngay phía trước người hắn. Theo hành động vung tay áo của hắn, cây bút lông nọ lại một lần nữa phác họa ra một đường vòng cung nøay giữa hư không. Nét bút này rơi xuống hổ trảo to lớn kia, lại trực tiếp chặn đứng nó, không cần biết làm như thế nào cũng không thể động đậy nổi. "Grào!" Đã bao giờ Kim Sí Cửu Văn Hổ phải chịu ủy khuất như thế này đâu? Chỉ nghe một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc hung hăng lan trản ra bốn phương tám hướng, gần như đã đánh nát thần hồn vốn cực kỳ uể oải của Đồng Tâm Xuyến.

Nhưng gã vẫn cố gắng mở to hai mắt nhìn qua, gắt gao nhìn chằm chằm vào cây bút lông vừa xuất hiện ngay giữa không trung kia.

Vết mực vừa rơi xuống mặt đất ấy cùng với một luồng sát khí đen kịt vô cùng vô tận, không biết đã xuất hiện từ lúc nào, trực tiếp kết hợp lại, nhẹ nhàng vẽ nên một bức trận phù huyền ảo.

Được sát khí vây quanh, Thẩm Nghi khoanh tay đứng trên trời, lạnh lùng quan sát con thú đang bị nhốt trước mặt, vẻ mặt không có lấy một chút khẩn trương nào, dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Nói thật, dù Thẩm Nghỉ có xuất ra một quyền, đánh cho con Kim Sí Cửu Văn Hổ ấy phải rơi thẳng xuống đất, cũng có thể làm Đồng Tâm Xuyến dễ dàng tiếp nhận hơn một màn trước mắt này.

Lân trước gặp nhau, rõ ràng đối phương vốn là một tên võ phu chỉ biết cậy mạnh, nhưng hình tượng trước mắt này, lại quá mức xa lạ rồi. Bởi vì tòa pháp trận do hắn bày ra đã đạt đến trình độ kinh người, ngay cả Đồng Tâm Xuyến Kỳ cũng xem không hiểu.

Pháp trận của hắn lại có thể vây khốn một con Đại Yêu Hoàng chân chính!

"Chết đi cho bản Hoàng!" Kim Sí Cửu Văn Hổ xòe hai cánh ra, lưu quang bên trên mãnh liệt rơi xuống dưới, phô thiên cái địa, đánh xuống vùng hắc sát xung quanh!

Phải biết rằng vừa rồi, ngay cả khi đối phó với Linh Hề chân nhân, nàng ta cũng chỉ vận dụng lực lượng yêu thể, vậy mà hiện tại đã dùng đến yêu lực, nghĩa là ngay lúc này, cơn thịnh nộ trong lòng nàng ta đã dâng lên đến tình trạng khó có thể ức chế nổi rồi. Nhưng mỗi một luồng lưu quang khủng bố ấy lại bị một vết mực vừa vặn xuất hiện, trực tiếp ngăn lại.

Thẩm Nghỉ tùy ý nâng chưởng, ghép thành kiếm chỉ. Chỉ trong chốc lát, lôi vân đã quay cuồng ở phía chân trời, khiến cho khung cảnh xung quanh trực tiếp chìm vào ảm đảm, đen tối.

Pháp kiếm với hai màu xanh đỏ ầm ầm rơi xuống, hắc lôi lấp lóe không ngừng trên thân kiếm, tràn đây khí tức nguy hiểm không øì sánh được.

Sau khi ngón tay hắn chỉ xuống dưới, một đạo lôi điện cũng hạ xuống theo, trực tiếp xuyên vào thân thể Kim Sí Cứu Văn Hổ, thanh pháp kiếm kiên cố không phá vỡ nổi, đã đâm thẳng vào một nửa.
Bình Luận (0)
Comment