Chương 639: Thứ Phế Vật, Mau Dẫn Nàng...
Chương 639: Thứ Phế Vật, Mau Dẫn Nàng...Chương 639: Thứ Phế Vật, Mau Dẫn Nàng...
"Kẻ điên! Nàng ta là kẻ điên!" Linh Hề chân nhân liên tục thối lui về phía sau.
"Ngươi bố trí trận pháp gì vậy?" Miêu Thanh Tuệ vốn đang điều khiển huyền tháp quay về cứu viện sư tỷ, đột nhiên quay người nhìn lại. Sư đệ bỏ ra thời gian dài như vậy, lại liên tục bố trí đến ba cái khốn trận, chẳng lẽ chỉ dựa vào vây khốn là có thể giết được đối phương?
Đồng Tâm Xuyến Tuyền điều khiển những sợi tơ vàng trên đầu ngón tay, mặt không biểu cảm nói: "Thứ phế vật, mau dẫn nàng cút đi." Miêu Thanh Tuệ dùng sức nắm chặt bàn tay.
Thật hiển nhiên, Đồng sư đệ đã không còn chờ mong øì đối với chuyện chém giết Kim Sí Yêu Hoàng nữa, cũng dứt khoát quyết định sẽ ở lại cản phía sau rồi.
"Ngươi phải cẩn thận." Miêu Thanh Tuệ biết rõ, giờ phút này tuyệt đối không phải lúc do dự, bỡi vậy chỉ để lại một câu đặn dò rồi lại một lần nữa dùng Huyền Tháp trợ giúp sư tỷ bức lui Kim Sí Cửu Văn Hổ, rồi cao giọng nói: "Tách ra trốn!" Dứt lời, nàng nhanh chóng bỏ chạy về phía xa.
Đồng Tâm Xuyến thoáng điều chỉnh hô hấp, rồi trong nháy mắt trực tiếp mỡ ra đại trận, chỉ thấy chim phượng nhảy múa, rắc xuống bụi sáng đây trời, lấy những đường kim tuyến làm ranh giới, trực tiếp bao phủ toàn bộ con hổ yêu kia vào bên trong.
Đúng vào thời điểm này, gã quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Linh Hề chân nhân còn đang run rẩy bấm pháp quyết, nhưng không phải muốn công kích Kim Sí Yêu Hoàng, mà là theo bản năng, muốn chữa trị thương tổn, khép lại thương thế trên người.
"Còn không mau đi?" Đồng Tâm Xuyến sợ đến mức tâm như tro tản.
"Ta... ta đi thì ngươi phải làm sao bây giờ?" Trên mặt Linh Hề chân nhân tràn đầy bối rối, run giọng nói.
"Cút đi!" Đồng Tâm Xuyến phẫn nộ trừng mắt nhìn qua, rốt cục tâm trạng có chút sụp đổ.
Với sự phối hợp của mấy người bọn họ, chỉ cần đại sư tỷ phát huy bình thường, không nói là thắng được vị Đại Yêu Hoàng này, ít nhất cũng phải ngang tài ngang sức, tuyệt đối không thành vấn đẻ. Nhưng ai mà ngờ được, ở Ngô Đồng sơn đối phương ngang ngược như vậy, nhưng đi ra bên ngoài lại không khác gì một kẻ đần độn. Chỉ hai lần đối mặt đã bị Yêu Hoàng cùng cảnh giới đánh thành trọng thương.
Thế này còn đánh cái rắm! Đột ngột bị đối phương quát mắng như vậy, Linh Hề chân nhân thoáng sửng sốt một hồi, rồi lập tức ôm theo tâm trạng mỡ mịt bay đi xa, vừa rời khỏi vừa quay đầu nhìn lại. "Sư tỷ, ngươi đi bên này!" Bỗng nhiên Thanh Phong chân nhân vỗ trán, tế ra một cái phi toa, chỉ đường cho sư tỷ, lúc này mới bỏ chạy sang một bên khác.
Xuy lạp -- Gần như cùng lúc đó, con chim phượng cực lớn kia đã bị lợi trảo sắc nhọn trực tiếp xé mở từ bên trong! Kim Sí Yêu Hoàng hung hăng vung quyền đập nát màn sáng kia, rồi không nhanh không chậm bước vào khốn trận thứ hai.
"Kỳ thật bổn Hoàng rất tò mò, lấy tính cách của các ngươi, rất ít khi cùng nhau hành động, chẳng lẽ con sư tử này đã trêu chọc các ngươi sao?" Nữ nhân đây đặn kia vừa phá trận vừa ngẩng đầu, dịu dàng CưƯỜi nói.
Mãi tới tận thời khắc này, nàng ta còn chưa hiển lộ bản thể.
Đồng Tâm Xuyến trầm mặc một lúc, sau đó thản nhiên đáp lời: "Chém thiên kiêu của Nhân tộc ta, cũng nên trả lại bằng một mạng. Sau này, ta còn muốn sống thật tốt, không thể trơ mắt nhìn nó quật khởi được. Lần này, chỉ là vận khí kém một chút mà thôi.
Trong lúc nói chuyện, sắc mặt của gã càng thêm tái nhọợt. Nên nhớ rằng, gã đang chính diện đấu pháp với con Đại Yêu Hoàng này, lại có ý đồ muốn bày ra đại trận thứ tư trong khoảng thời gian nó phá trận. Hành động như vậy đã khiến thần hồn của bản thân phải chịu tải lên mức cực hạn rồi. Rốt cục, Đoán Thần Thiên Ti trên đầu ngón tay cũng hao hết. Đồng Tâm Xuyến lảo đảo rơi xuống đất, lại nhanh chóng lấy đủ các loại trận vật từ trong túi trữ vật ra, muốn bổ sung để hoàn thành đại trận.
Kim Sí Yêu Hoàng hờ hững nhìn hành động của øã, lại lần nữa vung quyền, yêu lực mênh mông tuôn ra như đại dương, trực tiếp phá võ đại trận thứ hai.
"Cũng không tệ lắm, xem như khen thưởng, ngươi có thể là người chết đầu tiên”
Nghe vậy, Đồng Tâm Xuyến vẫn bình tĩnh tính toán thời gian, chợt phát hiện mình đã không kịp bày ra đại trận thứ năm rồi, gã chỉ có thể nhìn về phía Kim 5í Yêu Hoàng cười nói: "Nếu như có thể, ta vẫn muốn thử chạy trốn, lỡ như có cơ hội lật ngược tình thế thì sao?"
"Hy vọng kiếp sau ngươi cũng lạc quan như vậy." Nữ nhân đầy đặn chậm rãi nằm sấp xuống đất, yêu lực thổi quét ra ngoài, thân hổ khổng lồ lặng yên xuất hiện tại chỗ. Nhìn bóng lưng Đồng Tâm Xuyến lảo đảo trốn đi xa, bỗng nhiên nàng ta lại bổ nhào về phía trước, cặp cánh màu vàng bị lưu quang bao trùm, thân hình vĩ ngạn âm ầm xông tới, lấy tư thái thô bạo ngang ngược liên tiếp phá tan hai trận pháp bên ngoài. Đồng Tâm Xuyến toàn lực chạy trốn. Tư thế chật vật như vậy, cả nửa đời trước øã cũng chưa từng được trải nghiệm qua, vậy mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, lại liên tiếp được nếm thử hai lần rồi.
Cảm nhận được khí tức hung sát truyền đến từ phía sau, gã vên lặng nhắm mắt lại.
Mẹ nó, đúng là không nên gia nhập vào Ngô Đồng sơn vô dụng kia, nên sớm đi tìm chết, ít nhất cũng không cần gì phải hứng chịu oán khí như ngày hôm nay.
Trong thoáng chốc, bên tai lại vang lên một giọng nói hơi có chút quen thuộc: "Lại đây. Trái tim Đồng Tâm Xuyến đập thình thịch, gã lập tức theo bản năng nhìn về một hướng khác. Vừa rồi gã chỉ nói đùa thôi mà, chẳng lẽ thật sự có cơ hội lật ngược tình thế? Nhưng gã nghĩ nát óc cũng không nghĩ thông được, ngoại trừ sư phụ và Nhiếp Quân, đến cùng là trên thế gian này, có ai đủ can đảm dám ra tay giúp đỡ mình ở ngay trước mặt Kim Sí Yêu Hoàng? "Ngươi đang suy nghĩ gì?"
Một giọng nói trong trẻo, mang đây tò mò đột ngột truyền đến từ phía sau, khiến lông tóc trên người Đồng Tâm Xuyến dựng thẳng đứng lên. Ngay sau đó, một bên hổ chưởng dày rộng hung hăng VÕ vào người gã.
Chỉ một chưởng đã khiến thân thể Đồng Tâm Xuyến răng rắc nứt ra, thanh quang nồng đậm dũng mãnh lao thẳng về phía chân trời.