Chương 643: Tiểu Tử Kia Còn Sống?
Chương 643: Tiểu Tử Kia Còn Sống?Chương 643: Tiểu Tử Kia Còn Sống?
"Vẫn phải nắm chặt thời gian" Thẩm Nghỉ nhìn về phía bảng giao diện vừa hiện ra giữa không trung.
( Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Sáu mươi tám ngàn năm ]}
Tiêu hao lớn như thế, đã bỏ ra ròng rã tám ngàn năm vẫn không được, hắn và lão hồ ly đã cân nhắc thời gian dài như vậy, nhưng ngay cả một chút tiến triển cũng không có.
Lân này, ngay cả phương thức "luyện tập tùy tiện nhất" trước kia cũng không dùng được. Nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì tu vi của hắn quá thấp, căn cơ Hóa Thần sơ kỳ vốn không thể chống chọi nổi, dù chỉ là một lần thử nghiệm sơ sài. Còn lại mười tám ngàn năm, Thẩm Nghỉ đều rót vào một loại công pháp khác.
[Phản Hư. Long Dược Thiên Tẫn: Tiểu Thành] Sở dĩ hắn không tiếp tục thôi diễn, vẫn là vấn đề ở tu vi. Lấy cảnh giới trước mắt thi triển thủ đoạn Phản Hư, đúng là quá mức miễn cưỡng, mặc dù trong tay hắn có yêu đan bổ sunø, nhưng dòng suối có chảy nhanh hơn nữa, cũng khó rót đây đại dương mênh mông chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Huống chỉ gần đây, hắn đã tiêu hao kịch liệt như thế, lượng yêu đan tồn kho cũng không còn nhiều lắm.
"Chủ nhân của ta, nếu có thể chém giết Huyền Minh Chu Hoàng..." Thanh Khâu lão tổ nhẹ giọng nhắc nhở một câu. Mặc dù lão Tri Chu kia không thể tu hành, nhưng đối phương đã lật xem nhiều cuốn điển tịch như vậy, khẳng định sẽ là một loại trợ lực không lệ
"m”" Thẩm Nghi có chút đau đầu nhìn về phía xa.
Mãi cho đến sau khi giao thủ với Kim Sí Cửu Văn Hổ, hắn mới biết được, giữa mình và Thập Đại Yêu Hoàng chênh lệch lớn đến mức nào.
Sát chiêu gần như mạnh nhất của hắn là Thiên Sát Ngũ Lôi Kiếm Quyết, lại chỉ có thể tạo thành một chút vết thương ngoàải da không đau không ngứa cho đối phương.
Về chuyện tăng lên cảnh giới, thật ra hắn đã hỏi ý kiến lão hồ ly kia rất nhiều lần. Thanh Khâu lão tổ vốn cho rằng ở trên phương diện này, nó vẫn đủ khả năng chia sẻ nỗi lo thay chủ nhân, cho đến khi nó nghe thấy công pháp Thẩm Nghi dùng lúc Hóa Thần. Thôn Thiên Đan Phê...
Lão hồ ly chưa từng ngờ nổi lại có người dùng một quyển Ngưng Đan Pháp từ Ngọc Dịch Cảnh một đường tu luyện thẳng đến Hóa Thần cảnh. Con đường tu hành của chủ nhân có thể nói là lung tung rối loạn, không có kết cấu gì đáng nói.DOC FULL.VN - K h o t r u y ệ n d i c h m i ễ n p h í
Nếu đã đến tình trạng này mà vẫn có thể tiếp tục đột phá, thì đó mới gọi là trời xanh không có mắt.
Cũng may, vấn đề Thẩm Nghỉ gặp phải lại rất giống với hồ ly Thanh Khâu, đều là một thân tu vi yêu lực, muốn đi theo con đường của tu sĩ. Cho nên lão hồ ly cũng lấy ra đan phương trân tảng của Thanh Khâu, gọi là Phá Hoàng Đan. Tên như ý nghĩa, chỉ cần chú tâm đến một câu “nhất lực hàng thập hội' [1], nghĩa là chỉ cần có dược lực sung túc, thì hết thảy hoang mang đều có thể giải quyết sạch bong.
[f]: nhất lực hàng thập hội nghĩa là một người có khí lực lớn, có thể chiến thắng mười người có võ nghệ, cũng có ý nghĩa là trước mặt lực lượng tuyệt đối, hết thảy mưu kế đều là vô dụng.
"Trở về Khí tông ở Ly châu, bảo bọn họ chế tạo cho ta một cái lò thuốc" Thẩm Nghi hạ lệnh cho Thanh Hoa trong người, lại dùng chính bản đồ chế tạo dược lô tốt nhất sau nhiều năm nghiên cứu của Thanh Khâu đi chế tạo. Chuyện chế tạo sẽ được ủy thác cho Khí Tông, mà chuyện hắn cần phải làm chính là nắm chặt thời gian, đi tìm kiếm những loại dược liệu cân thiết, chờ đột phá xong, lại đi chém con nhện kia, thành tựu Vô Lượng Đạo Hoàng Cung của mình.
Đương nhiên là trước đó, Thẩm Nghỉ vẫn còn chuyện khác phải làm.
Có thể nói là lần đấu pháp này, đã khiến hắn nếm được vị ngon ngọt của trận pháp, đáng tiếc là thân hồn không đủ, chỉ có thể bày ra một tòa khốn trận. Nếu có thể thêm một tòa sát trận hoặc là cấm trận, vẫn có thể coi đó là một tòa trận pháp đối địch hoàn chỉnh.
Ý niệm tới đây, Thẩm Nghi lập tức bay lên không trung, hướng thẳng về phía quật thứ tám. Hắn còn không tin, bên trong cái Tàng Pháp Các to như vậy, lại không có công pháp gia trì thần hồn. Vừa vặn mới bị Ngô Đồng sơn phục kích, hắn dứt khoát mượn dùng lý do này đi qua tị nạn một phen. Một góc nào đó của Trấn Yêu thành.
Thanh Phong chân nhân luống cuống tay chân lấy đan dược ra, phân phát cho mấy vị sư huynh sư tỷ. Khuôn mặt non nóớt tràn đầy khiếp đảm: "Nguy hiểm thật! Ít nhất vẫn còn sống sót đi ra."
Nói xong, gã đưa mắt nhìn Đồng Tâm Xuyến đang ngôi dựa vào tường thành, lộ vẻ ây náy nói: "May mà có Đồng sư huynh...
Nếu không phải đối phương liều chết lưu con Kim Sí Yêu Hoàng kia lại, thì mấy người bọn họ làm gì còn được nửa phần sinh cơ?
Giờ phút này, chiếc áo bào màu đỏ tươi - thứ vốn được đối phương coi trọng nhất - đã trở nên lây lội không chịu nổi, làn da toàn thân rạn nứt, linh khí từ khe hở không ngừng tuôn ra bên ngoài. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, chỉ SỢ Sẽ có nøuy cơ rớt xuống cảnh giới. Nhưng Đồng Tâm Xuyến chỉ ngồi im không nói một lời, hai con ngươi vô thần, dường như vẫn còn đắm chìm trong cảnh tượng vừa rồi. Ngay cả đan dược đưa đến bên miệng cũng không có tâm tư đi nuốt. "Đồng sư huynh?" Thanh Phong chân nhân ngẩn người, sau đó nhìn về phía vị sư tỷ đã đưa đối phương an toàn rời đi: "Hắn làm sao vậy? Chẳng lẽ Kim Sí Yêu Hoàng đã dùng thủ đoạn gì với hắn?"
"Đương nhiên là Đồng sư đệ có dũng có mưu, nhưng hôm nay có thể sống sót rời khỏi Thiên Yêu quật vẫn phải dựa vào vận khí tốt."
Miêu Thanh Tuệ khẽ cười khổ một tiếng, sau đó đoạt lấy đan dược, bóp lấy khuôn mặt Đồng Tâm Xuyến, cứng rắn nhét đan dược vào: "Tiểu tử này biến thành như vậy không hề liên quan gì với Kim Sí Yêu Hoàng”
"Vận khí... Thanh Phong ngạc nhiên ngước mắt lên.
"Chúng ta đã nhìn thấy Thẩm Nghi rồi" Miêu Thanh Tuệ thở nhẹ một hơi, con ngươi lóc sáng bất định. Đồng sư đệ đã được chứng kiến tận mắt tòa trận pháp có thể vây khốn Kim Sí Yêu Hoàng kia, sao nội tâm có thể không rung động được?
Mà trận pháp nảy còn được đánh ra từ trong tay một người vốn được coi là võ phu thô bỉ ở trong miệng đối phương.
"Tiểu tử kia còn sống?" Thanh Phong kinh hô thành tiếng.