Chương 647: Cơ Hội Duy Nhất!
Chương 647: Cơ Hội Duy Nhất!Chương 647: Cơ Hội Duy Nhất!
"Phù. Sắc mặt Thẩm Nghỉ cảng thêm tái nhợt.
Cũng may có Hóa Hình Pháp hỗ trợ che giấu, sẽ không để lộ ra manh mối.
[ Năm thứ mười chín ngàn, trải qua sâu lần rèn luyện, rốt cuộc Lôi Phủ cũng tán đi, hóa thành một cái ao lớn, nuôi dưỡng thần hồn của ngươi, dựa theo công pháp ghi lại, gọi hồn trì này là thức hải ]
[ Hóa Thần. Động U Luyện Hồn Quyết: Viên mãn ]
( Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Bốn mươi chín ngàn năm ] Trong cảm giác của Thẩm Nghị, chỉ tính riêng trình độ ngưng thực của thần hồn đã tăng lên không chỉ một lần, mà ngoại trừ chuyện này, dường như thức hải còn có tác dụng khác nữa.
Có lẽ ở trong Nam Dương tông vẫn còn thủ đoạn chuyên môn phối hợp với thân hồn. Đương nhiên, dù bỏ qua những thứ này, ít nhất hắn cũng có thể tiến thêm một bước trên con đường bổ sung đây đủ đại trận Thiết Họa Ngân Câu.
Hắn vứt bỏ hết thảy tạp niệm, tiếp tục thôi diễn môn công pháp này, lại tiêu phí hơn trăm năm thọ nguyên, cuối cùng cũng triệt để bù đắp, nuôi dưỡng thân hồn đến trạng thái toàn thịnh.
Sợi tơ như sương mù màu đen lại một lần nữa hiển lộ ra trên đầu ngón tay. Rất nhanh, một tòa đại trận mới đã được triển khai trên tòa khốn trận ban đầu, hai đại trận kết nối với nhau, phẳng phất như một đóa hoa hai cánh.
Làm xong hết thảy, Thẩm Nghi vẫn cảm nhận được khí tức im lìm, không hề nhúc nhích ở bên cạnh, đột nhiên hắn lại rơi vào trầm tư: "." Sau một lúc trầm mặc, hắn dứt khoát chặt đứt sợi tơ hắc vụ rồi trực tiếp đứng dậy lao đi xa.
"Đi rồi?" Linh Hề chân nhân vô cùng ngạc nhiên, ngước mắt nhìn bóng lưng con sư tử kia đi xa.
Chẳng lẽ lần này nàng lại đoán sai rồi, bên đó thật sự không có mai phục?
Không đúng! Nhất định là hắn đang lừa để cho nàng hiện thân, không thể trúng gian kế được.
.. tru/y/en/y/Vpro...
Tàng Pháp Các, Thiên Yêu quật. Huyền Minh Chu Hoàng nhìn bóng người kia đã đi mà quay lại, trong lòng đã bắt đầu không kiểm chế được cơn tức giận.
Nhớ lại trước đây, cả Lôi Đề lẫn U Vĩ, tên nào cũng phải cung kính đứng bên ngoài màn sáng đưa lên bái thiếp, sau khi được nó đáp lại, đối phương cũng chỉ có thể đứng ở bên ngoài nói chuyện, thế mà con sư tử này, nó đã coi quật thứ tám như hậu viện nhà mình luôn rồi.
Muốn tới thì tới, muốn đi thì đ1
"Bản Hoàng nói cho ngươi biết, chuyện ta dặn dò, nếu ngươi không làm được, thì đừng trách bản Hoàng trở mặt." Đột nhiên cánh tay nhện tráng kiện vắt ngang trên cổ con sư tử kia: "Ta muốn tu sĩ Hóa Thần, phải sống!"
Thẩm Nghi cảm nhận được cánh tay giống như thanh trường mâu kia. Hắn còn nhớ rõ con Chu Hoàng này từng nói, thân thể của nó vốn bị thương. Và đối với yêu ma, tu sĩ chính là bảo dược tốt nhất trên thế gian.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nghỉ liếc xéo qua: "Đương nhiên là sống, chỉ sợ ngươi ăn không vô thôi."
Rắc —— Nghe lời khiêu khích không chút kính ý này, đột nhiên cánh tay nhện đen kịt ấy phát lực, hất tung cái bóng sư tử cao tám trượng kia xuống mặt đất.
Con mắt màu đỏ tươi lít nha lít nhít tiến đến trước mắt Thẩm Nghi, Huyền Minh Chu Hoàng cất giọng lạnh như hầm băng, mang theo ý tứ uy hiếp nông đậm: "Đô đê tiện nhà ngươi, cũng xứng xoi mói bản Hoàng đủ sao?"
"Có phải bản Hoàng quá dễ dãi với ngươi không?"
"Có rắm liền thả!" Kèm theo một tiếng quát lạnh, cánh tay nhện bén nhọn kia đã lặng yên đặt ở trên cổ con sư tử nọ.
Thẩm Nghi cảm nhận được sức mạnh mênh mông vô cùng kia, vẻ mặt dân dần trầm xuống.
Mặc dù hắn vốn không có suy nghĩ muốn giãy giụa, nhưng con yêu ma này có thể so với tu vi Hóa Thần viên mãn, mặc dù đã bị thương, cũng tuyệt đối không phải hắn của hiện tại có thể so sánh được. Muốn lặng yên không một tiếng động xử lý Huyền Minh Chu Hoàng, có thể đây là cơ hội duy nhất.
Nghĩ đến đó, hắn hơi nghiêng đầu, thản nhiên nói: "Ta bị Ngô Đồng sơn theo dõi, đối phương ít nhất cũng là tu sĩ Hóa Thần viên mãn.
Nghe vậy, Huyền Minh Chu Hoàng thoáng ngẩn người trong chớp mắt, rồi lập tức cười gằn nói: "Là phế vật Linh Hề chân nhân kia?"
Nếu đổi thành bất kỳ một tu sĩ nào không biết thân phận, Chu Hoàng còn có thể nghĩ sâu tính kỹ một phen, nhưng nếu là nữ nhân dẫn theo đâm đông đồng môn, vẫn bị Kim Sí Yêu Hoàng dọa đến chạy tứ tán kia... thì đúng là trời cũng giúp bản Hoàng rồi!
Sau phút kích động, Huyền Minh Chu Hoàng đã tỉnh táo lại rất nhanh.
Vì sao nữ nhân kia không chạy trốn?
"Ngươi xác định chỉ có một mình nàng? Nhiếp Quân không có mặt ở đấy sao?" "Làm sao mà ta biết được? Vừa thấy đối phương, bản Hoàng đã vội vàng chạy trốn tới đây rồi." Thẩm Nghi khinh bỉ liếc nhìn đối phương một cái.
Nhưng chính loại phản ứng này, lại khiến trong lòng Huyền Minh Chu Hoàng hơi buông lỏng cảnh giác đi mấy phần. Nếu con sư tử này thật sự thề son sắt bảo đảm, thì ngược lại nó sẽ hoài nghi, có phải là đối phương đang bố trí một cái cạm bẫy nào đó để nó chui đầu vào hay không, dù sao con sư tử ngu xuẩn này cũng có khá nhiều tiên lệ chém giết đồng bạn rồi.
Nghĩ tới đây, Huyền Minh Chu Hoàng trầm tư thật lâu, cuối cùng vẫn thu cánh tay nhện trở về: "Coi như ngươi có chút đầu óc, mau đưa bản Hoàng đi xem một chút trước đã." Nó cũng không phổi bò như con hổ cái kia.
Lúc trước, Chu Hoàng đã phạm phải một sai lâm rất lớn, nếu lại trúng kế điệu hổ ly sơn thêm một lần nữa, khiến tòa động phủ này lại bị tu sĩ xâm nhập, khẳng định là lão cẩu kia tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.
Loại chuyện này, nhất định phải lặng lẽ làm, không để xảy ra một chút động tĩnh nào, đi nhanh về nhanh.
Nó buông Thẩm Nghỉ ra, lập tức dẫn theo đối phương rời khỏi động phủ, lại thi triển thân thông, phun ra một đống tơ nhện sền sệt, bao phủ màn sáng màu đen kịt kia. Chỉ thấy bên trên có huỷnh quang lưu chuyển, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.
Đợi cho đến khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, lúc này nó mới nghiêng người nhìn về phía Thẩm Nghỉ: "Dẫn đường!"