Chương 652: Bạch Hồng Yêu Hoàng!
Chương 652: Bạch Hồng Yêu Hoàng!Chương 652: Bạch Hồng Yêu Hoàng!
"Là ai ra tay?" Bạch mã lời ít mà ý nhiều hỏi.
"Thẩm Nghi, Linh Hề chân nhân." Thẩm Nghi dùng giọng nói suy yếu trả lời. Nghe vậy, bạch mã dùng con mắt đen hờ hững nhìn chằm chằm vào mặt con sư tử kia, chờ khoảng mười hơi thở sau, nó mới chậm rãi đi xuống: "Là lời thật."
"Làm sao có thể!" Lần này, ngay cả Kim Sí Yêu Hoàng tin tưởng Kim Tình Sư Tử nhất, thì nghe lời ấy xong, trong ánh mắt cũng để lộ ra một tia kinh ngạc.
Hai tu sĩ này, nàng đều đã tự mình giao thủ với bọn họ rồi. Ngay cả khi trực tiếp vứt bỏ con sư tử kia không nói đến, chỉ tính tới một mình Huyền Minh Chu Hoàng, dù nó không chém chết được hai người bọn họ thì chí ít cũng sẽ không ăn thiệt thòi lớn đến mức này.
Xét cho cùng, con nhận này cũng am hiểu nhất là đối phó với tu sĩ Ngô Đồng sơn. Nhưng từ xưa tới nay, phán đoán của Bạch Hồng Yêu Hoàng chưa từng xảy ra vấn đề... Chẳng lẽ chuyện này lại là sự thật?
"Bày ra hai thức đại trận, là đã sớm có dự mưu." Bạch Hồng nhìn chằm chằm vào mặt đất, một chút màu đỏ lại bong ra từ trong đống sương đen còn tàn dư lại, nó hít sâu một hơi, trực tiếp nuốt thứ sương mù màu đỏ nóng rực kia vào trong mũi: "Ngươi bị Linh Hề chân nhân lừa gạt, nàng cũng không đến mức không chịu nổi một kích như ngươi nói, người này lấy lui làm tiến, mục đích vốn không phải là con sư tử kia này."
"ý của ngươi là, vấn đề nằm trên người bản Hoàng?" Kim Sí Yêu Hoàng nhe răng gắt, trên khuôn mặt phủ kín dã tính lại ẩn giấu vài phần không phục. Nhưng Bạch Hồng Yêu Hoàng không thèm để ý tới nàng, chỉ lạnh nhạt nói: "Mang nó về dưỡng thương, chờ bản Hoàng đến thẩm vấn."
Nghe vậy, nữ nhân đầy đặn kia lập tức đi đến bên cạnh Thẩm Nghi, sắc mặt âm trầm, trực tiếp hóa ra nguyên hình khổng lồ của Cửu Văn Hung Hổ, vác hắn lên lưng, trực tiếp lao về phía chân trời. Một đường trở lại Linh Thực viên, nàng lao vào màn sáng, tìm một nơi yên tĩnh, sau đó ném con sư tử trên lưng xuống đất, lại lập tức hóa thành hình người, khoanh tay đứng bên cạnh, cố gắng điều chỉnh hô hấp. Mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng câu chuyện này lại diễn ra đúng như những gì Bạch Hồng nói, tin tức Linh Hề chân nhân ngu xuẩn yếu ớt do chính miệng nàng truyền ra, bao gồm cả tu sĩ họ Thẩm kia, nàng cũng biết đến hắn.
Theo lý mà nói, việc này nên được coi trọng, nhưng nàng lại ngầm để cho Linh Hề chạy ra khỏi Thiên Yêu quật... Đám tỉ tiện kia lại dám kết phường diễn trò lừa bịp nàng!
Đột nhiên Kim Sí Yêu Hoàng cắn răng, trong đôi mắt có mang theo vài phần áy náy nhìn về phía Thẩm Nghỉ: "Lần này coi như bản Hoàng đuối lý, ngươi yên tâm, bản Hoàng sẽ bồi thường cho ngươi." Thẩm Nghỉ nhíu mày che ngực, không đáp lời, chỉ ho khan vài tiếng, đồng thời lại lặng lẽ đưa mắt nhìn chung quanh. Chỉ thấy khắp nơi đều là một loại đất đai màu mỡ nào đó, linh khí nồng đậm ẩn chứa bên trong, chỉ ngửi một cái, đã cảm thấy linh lực toàn thân nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều.
Con đường âm u vắng vẻ nằm dưới chân Ngô Đồng sơn.
Khương Thu Lan chậm rãi đi ra từ trong núi, vừa vặn ngước mắt nhìn lên, vẻ mặt lập tức đông cứng lại. Chỉ thấy trước mắt nàng là một nữ nhân toàn thân bẩn thỉu, tóc tai hỗn độn, từ vai trái kéo theo cả cánh tay đều bị xé toang ra, thoạt nhìn chật vật tới cực điểm.
"Linh Hề tiền bối, sư phụ tỉnh rồi." Khương Thu Lan thoáng dời bước, nhường ra một con đường cho đối phương. "Ừm." Linh Hề chân nhân liếc mắt nhìn Khương Thu Lan một cái, thái độ cực kỳ khác thường, bởi vì nàng không đi lên con đường mòn đẳng sau lưng đối phương, chỉ gật đầu rồi lướt ngang qua, sau đó ổi theo con đường núi tiến về phía căn nhà gỗ của mình. Trong suốt cả quá trình, ánh mắt của nàng đều để lộ ra một chút cảm giác ngây dại nào đó.
Mãi cho đến khi nàng đi qua một người bên cạnh, mới lập tức ngẩn ngơ, vội vàng ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Thanh Phong đang chớp chớp mắt nhìn mình.
Bỗng nhiên trái tim Linh Hề chân nhân co rút lại, nàng vươn một tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu đối phương ngay dưới ánh nhìn chăm chú đầy ngạc nhiên của Lý Thanh Phong.
Nàng nuốt một ngụm nước miếng xuống cổ họng, thoáng bước nhanh hơn, tiếp tục đi lên núi, bước ngang qua căn nhà gỗ của Đồng Tâm Xuyến, tiếp theo là của Miêu Thanh Tuệ, sau khi cảm nhận được khí tức đang chuyên tâm điều dưỡng ở trong đó, cuối cùng nàng cũng trở về phía trước cửa nhà mình.
Chỉ thấy một bóng người mặc áo bào xanh đang đứng ở cửa. Nhiếp Quân đứng chắp tay, nghiêng mắt nhìn chằm chằm vào thân thể thê thảm của Linh Hề, tiếng nói bình tĩnh nhưng có phần hơi lạnh lo: "Xảy ra chuyện gì?"
Đổi lại là lúc trước, Linh Hề nhất định sẽ phải châm chọc vài câu, kiểu như “Ngươi thật sự coi mình là đại sư huynh hả nhưng giờ khắc này, nàng không nói một lời, chỉ vươn tay đẩy Nhiếp Quân ra, đi vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại.
Nhiếp Quân nhíu mày nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ ấy. Gã chưa bao giờ trông thấy tên ngốc cuồng vọng này để lộ ra tư thái mất mát như vậy.
Rốt cuộc là đám người kia đã gạt gã đi làm chuyện gì rồi? Nhiếp Quân hơi siết chặt tay, lạnh lùng nhìn xuống dưới chân, dường như đôi mắt kia có thể xuyên thấu qua thân núi, nhìn thẳng xuống Thủy Liêm tiên động phía dưới. Chỉ có một thân tu vi vô dụng, lại như chim tước trong lồng.
Trầm ngâm thật lâu, gã xoay người rời khỏi nơi đây.
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa ngoài cửa, Linh Hề nằm trên chiếc giường mềm mại, một tay ôm gối ngọc, thân thể hơi co quắp. Nước mắt lại một lần nữa không ngừng chảy ra ngoài. Phảng phất như những chuyện vừa nhìn thấy đã cách xa nàng cả một đời người [1], không có việc gì là tốt rồi, tất cả không có việc gì là tốt rồi... [1]: nguyên văn #8 - nghĩa là con người cảnh vật thay đổi quá lớn làm lòng người sinh ra cảm xúc mãnh liệt.
Nàng đã không muốn đi hỏi nguyên do, chỉ sợ một hành động dù nhỏ nhất của mình cũng sẽ phá tan giấc mộng mỏng manh này, vì vậy mới dứt khoát yên lặng ngủ một giấc, chờ sau khi tỉnh lại, hẳn là bản thân sẽ hoàn toàn quên mất những chuyện từng xảy ra bên trong Thiên Yêu quật.