Chương 653: Nghĩ Quá Xa Rồi!
Chương 653: Nghĩ Quá Xa Rồi!Chương 653: Nghĩ Quá Xa Rồi!
Cái gì mà Kim Tình Sư Hoàng? Cái gì mà Huyền Minh Chu Hoàng?
Không thèm quan tâm tới tất cả mọi chuyện nữa.
Linh Hề nhắm mắt lại, mi tâm hơi nhíu lên, hồi lâu sau lại mờ mịt mở mắt ra.
Khuôn mặt dữ tợn của Kim Tình Sư Hoàng chợt hiện lên ngay trước mắt. Nhưng rất nhanh khuôn mặt ấy lại chập chờn, mờ nhạt, trực tiếp hóa thành một khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú dưới mái tóc đen lộn xộn, ngổn ngang.
Cả hai chồng lên nhau, cuối cùng đã biến thành bóng người ngang ngược hùng vĩ đứng ra ngăn cản Huyền Minh Chu Hoàng, cùng với vết mực đỏ tươi đầy trời. Nàng buông chiếc gối ngọc ra, bỗng nhiên lại cắn về phía hổ khẩu bàn tay. Trong cơn đau đớn, đôi mắt Linh Hề chân nhân lập tức lóe lên một tỉa sợ hãi. Điên thật rồi, nàng lại nhớ mãi không quên một con yêu ma.
Nếu để cho sư phụ hoặc Nhiếp Quân biết, dù bọn họ không thể dùng một kiếm chém chết nàng, thì chắc chắn sẽ cấm túc nàng ở trên núi. Phải biết Thiên Yêu quật vốn có thù diệt môn với Ngô Đồng sơn đó.
Linh Thực viên, Thiên Yêu quật.
Kim Sí Yêu Hoàng ném một đống thiên tài địa bảo lộn xộn tới, rồi lên tiếng nhắc nhở: "Chỉ có thể ăn, không thể mang ra ngoài, đây là quy củ do lão cẩu định ra."
Thẩm Nghi chống người lên, nhìn bảo dược chất đống lung tung đằng kia. Mặc dù ánh mắt vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng lại vang lên tiếng kêu to đầy hưng phấn của Thanh Khâu lão tổ: "Chủ nhân! Tài liệu của Hoang Cổ đan! Đóa hoa màu xanh kia, còn có huyết quả kia! Đều là bảo dược có niên đại cực cao!"
Trước khi, còn chưa chân chính đặt chân vào bảo địa, thì thân là tu sĩ ngoại giới, bọn họ căn bản không thể nào hiểu được sự hào hoa xa xỉ của Thiên Yêu quật.
Bọn chúng căn bản không cần luyện chế đan dược gì, cũng không quan tâm dược lực lãng phí bao nhiêu, bởi vì ăn tươi nuốt sống cũng có thể trưởng thành. Chỉ cần đừng ăn bậy là được. Thẩm Nghi vung tay lên, trực tiếp nắm một đống lên nhét vào miệng, trong lúc giả vờ nhấm nuốt, hắn đã mượn dùng Nam Dương Hóa Hình Thuật để che giấu, để toàn bộ đống bảo dược ấy vào bảo cụ trữ vật của mình rồi.
Đang lúc hắn phất tay lần thứ hai, lại bị Kim Sí Yêu Hoàng đặt mông xuống đè lại.[ v i p t r u y e n f u L L . n e t - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
"Đầu óc ngươi không có vấn đề gì chứ? Dược lực hỗn tạp như vậy, cứ chậm rãi tiêu hóa cho bổn Hoàng lại nói sau." Thẩm Nghi nhìn nữ nhân đầy đặn đang ngồi trên cánh tay mình, sau đó tiện tay vùng ra. Đối phương đã ngăn cản, hắn đành phải khoanh chân ngồi xuống, bày ra bộ dáng tiêu hóa dược lực. Hiện giờ trong tay hắn có nhiều loại công pháp, lại có Huyền Minh Chu Hoàng tương trợ, thiếu sót duy nhất chính là tu vi.
Đạo Cung Pháp là thần thông sau khi đột phá Phản Hư, cho dù học xong, thi triển cũng cực kỳ tốn sức.
Bởi vì Thẩm Nghi tu luyện quá mức thô bạo, đã dùng Ngưng Đan pháp cưỡng ép đột phá, dẫn đến một đoạn công pháp từ Hóa Thần sơ kỳ đến Hóa Thần viên mãn đứt gãy, chỉ có thể dùng dược lực tới bù đắp vào.
Chậc, vẫn phải tìm cơ hội ra ngoài một chuyến.
"Ngươi có thể đừng biểu hiện giống như một tên mãng phu vậy có được hay không?" Kim Sĩ Yêu Hoàng bị hắn hất ra, vỗ vỗ hai cánh trên không trung, dựa theo tính tình của nàng, nếu bị đối xử như vậy, khẳng định là đã sớm giáng cho đối phương một cái tát rồi, nhưng nhìn dáng vẻ thê thảm toàn thân trọng thương, hấp hối của con sư tử kia, mà thảm trạng này của hắn cũng có trách nhiệm của mình... đến cuối cùng, nàng đành phải cưỡng ép đè nén cơn giận xuống, lườm đối phương một cái: "Đồ không biết điều." Kim Sí Yêu Hoàng hạ xuống mặt đất, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại xoay người hỏi: "Ngươi... Có hứng thú với quật thứ tám hay không?" Nghe vậy, Thẩm Nghi chậm rãi mở đôi mắt màu vàng kim ra.
Nói thật, trước đó hắn đã lật xem gần một nửa số công pháp bị phá vỡ bên trong Tàng Pháp Các rồi, trong lòng cũng khá là thỏa mãn, nhưng xét cho cùng, vội vàng tìm kiếm so với Huyền Minh Chu Hoàng thay mình tìm ra một bộ công pháp phối hợp ăn ý, vẫn có chút khác biệt.
Cho dù hắn không dùng được, thì lấy về cho Đại Càn cũng là lựa chọn không tồi. "Quả nhiên, đầu óc của ngươi cũng chỉ có thể nghe vào những thứ này mà thôi." Kim Sí Yêu Hoàng hậm hực thu hồi ánh mắt, lại nói tiếp: "Chu Hoàng chết rồi, Tàng Pháp Các vẫn cần người đến thủ, ngươi thân là đại tướng dưới trướng Chu Hoàng, theo lý thì hẳn là người hợp tình hợp lý nhất." "Nhưng ở Thiên Yêu quật này, không nói tình cảm, chỉ so thực lực. Muốn làm Thập Đại Yêu Hoàng, ngươi còn kém một chút."
Nghe xong lời nói hơi có vẻ khinh miệt này, Thẩm Nghi cũng không nhiều lời chỉ yên tĩnh ngồi đó.
Đối phương đã mở miệng, khẳng định là có biện pháp khác.
"Xùy, ngươi vẫn ổn." Kim Sí Yêu Hoàng cười lạnh một tiếng, sau đó chậm rãi tiến đến bên tai hắn: "Ngươi hãy nghe cho kỹ, trừ ngươi ra, Thiên Túc Yêu Hoàng ở quật thứ mười một chính là kẻ có tư cách nhất, nó chính là con yêu ma được Bạch Hồng tín nhiệm, con trùng trăm chân, sợ nhất là lôi đình..."
Nàng cố gắng nói cho Thẩm Nghỉ biết toàn bộ những thông tin về con Yêu Hoàng kia, từ thói quen ra tay, điểm thiếu sót trong tính cách, cùng với thứ mà nó e ngại. Mãi đến khi miệng đắng lưỡi khô, Kim Sí Yêu Hoàng mới thoát ra rồi đứng lên: "Không cần biết như thế nào, ngươi cũng cần phải dưỡng thương cho tốt mới có tư cách ấy, cứ từ từ dưỡng thương đi." Nhìn nữ nhân đầy đặn kia rời đi, Thẩm Nghi lại một lần nữa nhắm mắt xuống.
Tranh đoạt Thập Đại Yêu Hoàng tất nhiên là quan trọng, nhưng Bạch Hồng thẩm vấn cũng khiến người lo lắng không yên.
Kim Sí Yêu Hoàng không quan tâm đến chuyện vừa xảy ra, không có nghĩa là nàng hoàn toàn không quan tâm, chỉ đơn giản là toàn quyền để lại cho Bạch Hồng mà thôi.
Nếu như Thẩm Nghi đoán không sai, chỉ sợ công hiệu của con ngươi màu đen trên trán con ngựa trắng kia chính là phân tích, tra xét. Nói cách khác, muốn ổn định thân phận của hắn ở trong Thiên Yêu quật, con ngựa trắng này không thể không chết.
"Nghĩ quá xa rồi." Thẩm Nghi lắc đầu, dưới tình huống không thiết lập trận pháp, chỉ một mình con Thiên Túc Yêu Hoàng kia đã khiến hắn khó nuốt trôi rồi.
Huống chỉ là Bạch Hồng Yêu Hoàng, một con Yêu Hoàng khiến cả Kim Sí Cửu Văn Hổ cũng phải kiêng kị không thôi.
Chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi.