Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 663 - Chương 663: Thủ Đoạn Của Thiên Yêu Quật!

Chương 663: Thủ Đoạn Của Thiên Yêu Quật! Chương 663: Thủ Đoạn Của Thiên Yêu Quật!Chương 663: Thủ Đoạn Của Thiên Yêu Quật!

"Ta đang suy nghĩ, đang suy nghĩ." Chúc lão gia cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào cây cột bằng tinh thiết kia, trong ánh mắt lóe sáng kia lại có thêm vài phần hàn ý.

Ở bên cạnh đối phương, có một bà lão mặc áo xanh nhìn như có chút si ngốc, đang ôm chặt lấy cánh tay lão, dẫn theo lão nhân đi về phía cuối phố. Mãi cho đến khi cả hai đi vào gian đại viện mới mua kia, tất cả bóng người trong đó đều dừng động tác trên tay lại, không cần biết là đang quét rác, hay đang tản bộ, mặc dù y phục không giống nhau, tuổi tác khác nhau, nhưng ánh mắt đều lấp lóe tỉnh mang. Bất cứ một vị nào trong nhóm bọn họ, đều có thể dễ dàng chém giết Tổng binh Tùng Châu, chỉ vì đột nhiên bị thương nặng, không rõ tình huống, lúc này mới cởi bỏ bộ trường bào màu trắng đen trên người xuống, đặt chân vào khu Tùng Châu cằn cỗi nhất Đại Càn này.V I P T R U Y E N FU L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í

"Thu dọn một chút, chuẩn bị đi Hoàng thành." Chúc lão gia ngoài cười nhưng trong không cười, đi trở về đại điện. Trận pháp của Hứa gia, Võ Viện lấy công pháp Hóa Thần làm căn cơ... Đại Càn này thật sự đã khác trước kia rồi. Trong núi không biết năm tháng, xuống núi vẫn là Tiên nhân. Nơi lão ở, đều có thể gọi là Huyền Quang động. “Rắc rắc.”

Mái ngói không gió mà rơi, trực tiếp vỡ nát ngay trong sân, vị trí nằm ngay phía trước mũi giày của Chúc lão gia. Một màn nhìn như không đáng chú ý này, lại làm cho mí mắt của tất cả mọi người trong viện hơi giật giật, rồi chỉ trong nháy mắt, bầu không khí đã trở nên quỷ dị vô cùng. Chúc lão gia lắc đầu, phát ra một tiếng than nhẹ: "Đám du hồn dã quỷ của Võ Miếu các ngươi đúng là rất đáng ghét." Trong lúc nói chuyện, bà lão kia đã buông lỏng cánh tay của lão ra, không còn bộ dáng ngốc nghếch như vừa rồi, mà ngược lại, còn lạnh lùng nhìn lên trên trời.

Đám người còn lại đầu cười khẽ, vứt bỏ mấy thứ trong tay xuống, lập tức khinh miệt ngước mắt nhìn lên.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của bọn họ đã hóa thành một mảnh xanh trắng. Chúc lão gia cũng thoáng giật mình. Lão không hiểu vì sao phía trên Tùng Châu lại xuất hiện một con bạch mã cường tráng thần tuấn.

Nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy con ngươi màu đen trên trán đối phương, Chúc lão gia dữ tợn quát lớn: "Lấy Huyền Vũ Trọng Đỉnh!"

Bà lão kia không chút do dự, lập tức vỗ vào phần hông, ngay sau đó một cái đỉnh lớn đã bị tổn hại, cao chừng một trượng, ầm ầm rơi xuống đất, mọi người đồng loạt rót khí tức vào trong đỉnh. Nương theo âm thanh hung thú tỉnh lại từ trong giấc ngủ mê truyền đến, một con Huyền Vũ Linh Thể nhanh chóng sống lại bên trên đỉnh, dùng bộ giáp xác nặng nề trên người che cả tòa đại viện này vào bên trong.

Khí tức tràn lan trên đó, trực tiếp khiến cho tất cả những sinh linh bên trong Tùng Châu thành, đều cảm nhận được trong lòng giật thon thót.

Bọn họ ôm ngực, kinh ngạc nhìn về phía chân trời.

Cùng thời điểm này, ở bên trong Trấn Ma ti, hai người vốn đang đánh cờ, lập tức đưa mắt nhìn nhau, sau đó không chút do dự tế ra Âm Thần. Bọn họ chính là Tổng binh Tùng Châu Dương Thiên Tường, cùng với Trấn Ma Đại Tướng Trương Tuyên.

Hai luồng Âm Thần bỗng nhiên lao ra khỏi Trấn Ma tỉ, rồi mờ mịt nhìn về phía con ngựa trắng kia, cùng với cái mai rùa Huyền Vũ dưới vó đối phương.

"Đó là yêu ma sao?" Dương Thiên Tường lập tức tiến lên theo bản năng.

Từ sau khi chuyện lớn xảy ra vào vài ngày trước chấm dứt, ở bên trong Đại Càn, đã cực kỳ hiếm thấy tung tích của yêu ma. Huống chỉ là nghênh ngang xuất hiện ngay trên bầu trời của châu thành như vậy?

Nhưng con ngựa trắng kia chỉ nhìn thoáng qua nơi này, Dương Thiên Tường đã có cảm giác Âm Thần vừa gặp phải một cơn cuồng phong dữ dội, chỉ trong nháy mắt đã có xu thế tán loạn.

"Mở ra đại trận!" Lão chỉ có thể phát ra một tiếng gào thét điên cuồng như thế. Toàn bộ Trấn Ma tỉ lập tức trở nên ồn ào, mà đống trận phù phía trên cây cột tỉnh thiết trong thành cũng đồng loạt lóe sáng lên, lưu quang trên trời hội tụ, trực tiếp hóa thành quầng sáng chói lọi đến mức mắt thường cũng có thể thấy được.

Nhưng ngay cả khi động tĩnh lớn như vậy, con bạch mã kia vẫn lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, nhìn về phía tiểu viện bên dưới.

Thời gian của nó rất gấp, chuyện còn lại có thể giao cho đám yêu ma khác đi làm. Nghĩ đến đây, Bạch Hồng Yêu Hoàng tùy ý tiến lên một bước.

Oanh! Chỉ thấy cái mai rùa Huyền Vũ vô cùng nặng nề kia trực tiếp bị những vết rạn phủ kín. Mười mấy bóng người trong viện đầu lảo đảo rồi chỉnh tề ngã xuống phía sau, tiếng phun máu vang lên liên miên không dứt, sắc mặt vốn đã phát xanh, giờ phút này càng chuyển thành trắng bệch gần như muốn mất mạng tại chỗ. "Bạch Hồng Yêu Hoàng! Chúc mỗ đắc tội ngươi chỗ nào?" Chiếc áo dài bằng tơ lụa trên người Chúc lão gia chợt vỡ vụn, một bộ trường bào màu đen điên cuồng lắc lư qua lại nhanh chóng hiện ra. Đôi mắt lão trừng như muốn nứt ra, bước chân của bà lão bên cạnh cũng không vững. "Không có đắc tội, chỉ vì các ngươi ở gần nhất mà thôi." Con bạch mã lạnh nhạt đáp lại, sau đó lại tiến lên một bước nữa.

Mai rùa Huyền Vũ trực tiếp vỡ vụn ra, ngay cả cái đỉnh kia cũng vỡ thành một đống mảnh vụn, vương vãi đầy đất. Đồng tử trong mắt đám đệ tử Huyền Quang động thoáng ngưng lại, khí tức toàn thân đầu bị rút khô hầu như không còn, sau đó lặng yên không một tiếng động mà đứt hơi thở.

"Chậc, nhiều năm không gặp rồi, sao một chút tiến bộ cũng không có?" Bên trong màn trời, Cự Giác Yêu Hoàng vỗ cánh, cười với con sư tử bên cạnh: "Chuyện này còn nhàm chán hơn trong tưởng tượng của ta."

Thẩm Nghi trầm mặc nhìn chằm chằm bên dưới. U Vĩ Thương đã bị hắn nắm chặt trong tay, còn lặng yên nhắm thẳng vào đầu con bạch mã. Thiên Yêu quật không chỉ có thực lực đủ mạnh, mà sau khi chúng nó thật sự nghiêm túc, thì thủ đoạn thu hoạch tin tức cũng khiến tim người ta đập nhanh.

Ngay cả tu sĩ Huyền Quang động mà Đại Càn cũng không phát hiện ra, nhưng lại bị dễ dàng tìm được như vậy. "Thế nào, ngươi cũng muốn xuống dưới trêu đùa một chút ư?" Cự Giác Yêu Hoàng nhìn về phía hai tên huyền bào đại tu sĩ vẫn còn sống: "Vậy ngươi phải nhanh lên một chút, bọn họ sắp không chịu nổi rồi."
Bình Luận (0)
Comment