Chương 664: Chính Là Ngươi?
Chương 664: Chính Là Ngươi?Chương 664: Chính Là Ngươi?
Giống như để nghiệm chứng cho lời nói của nàng, bên trong Tùng Châu thành, Bạch Hồng vừa dùng hành động để tuyên bố với thế gian, như thế nào mới là lực lượng thống trị của Thập Đại Yêu Hoàng.
Dưới một móng nhẹ nhàng bâng quơ của nó, hai vị huyền bào đại tu sĩ chỉ vì mạng sống, đã phải dùng hết tất cả nội tình.
Đúng vào lúc này, dường như Bạch Hồng Yêu Hoàng cảm nhận được điều gì. Nó ngẩng đầu nhìn lên chân trời, bên trong con ngươi màu đen kia lập tức bộc phát ra một mảnh sương đen nồng đậm, trực tiếp bao phủ hai vị huyền bào đại tu sĩ kia vào trong.
Toàn bộ quá trình, bạch mã vẫn không hề nhìn xuống phía dưới, mà vẫn một mực nhìn chằm chằm về phía cuối chân trời.
"Đừng động!" Cự Giác Yêu Hoàng cũng cảm nhận được điều gì, nàng lập tức theo bản năng lùi lại đến sau lưng con sư tử kia.
Trong tầm mắt không có bất cứ bóng người nào, nhưng những đám mây đầy trời lại bắt đầu quay cuồng, màu tím dày đặc chậm rãi lan tràn, thậm chí ở giữa còn có một mảnh lôi đình lập loè tỏa sáng.
Chỉ thấy một cái bảo tọa hùng hồn đại khí vừa hiện ra phía trên đám mây. Bên trong bảo tọa không có lấy một bóng người, mà có một thanh trường kiếm thẳng tắp, thân kiếm rộng lớn bị xích sắt trói buộc, trong âm thanh xích sắt “Rào rào” run rẩy, lại có vô số kiếm ảnh lít nha lít nhít xuất hiện từ trong mây.
Trong chốc lát, tiếng sấm nổ vang, trực tiếp chiếu rọi toàn bộ Tùng Châu thành thành một mảng trắng bệch.
Một thanh Huyền Kiếm từ nơi cực xa lướt tới. Nam tử mặc áo bào xanh rộng thùng thình đang đứng trên thân kiếm, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt đảo qua ba con yêu ma trước mắt, cuối cùng rơi xuống trên thân Bạch Hồng. Con bạch mã cũng cảm nhận được ánh mắt của đối phương, nó trầm mặc hồi lâu, dường như vết thương trước ngực cũng bắt đầu đau âm Ỉ. Nó ngẩng đầu nhìn lại, nhẹ giọng nói: "Bổn Hoàng không ngờ ngươi cũng dám đi ra... Vì sao ngươi lại dám đi ra..." Nói đến đây, Bạch Hồng Yêu Hoàng thu hồi mảnh sương đen, chỉ để lại hai bộ xương trắng trong sân. Nó cực lực duy trì tâm thái bình tĩnh, nhưng trong giọng nói vẫn hiển lộ ra một chút hưng phấn.
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản Hoàng sẽ để ngươi chạy thoát lần thứ hai?"
Lúc trước thất thủ gần như vẫn một mực giày vò nó đến tận bây giờ, làm nó vô cùng hối hận. Mặc dù nó cũng không biết vì sao vị lão tổ Ngô Đồng sơn kia lại có thể thả cho tiểu tử này đi ra, nhưng hôm nay, dường như nó có thể lấp đầy một điều trong số những việc mình nên sớm làm xong rồi.
Đối mặt với lời chất vấn của Thập Đại Yêu Hoàng, vẻ mặt Nhiếp Quân không chút gợn sóng, gã giương mắt lên, không nhìn con ngựa trắng này, mà đồng thời lại thoáng vung chưởng.
Chỉ một động tác rất nhỏ như vậy, tiếng kiếm ngân đầy trời lại truyền từ xa đến gần, giống như một chiếc chuông lớn, mãi cho đến một khoảnh khắc nào đó, đột nhiên cả mảnh thiên địa này đều rơi vào tĩnh mịch. Một đạo Thần Tiêu Tử Lôi rơi xuống trong lặng lẽ, sau đó yên tĩnh rút đi như thủy triều, vạn vật lại một lần nữa khôi phục. Oanh! Oanh! Oanh! Dưới ảnh hưởng đến từ Thần Tiêu Tử Lôi, thân thể to lớn của bạch mã lập tức bay rớt ra ngoài, cả bộ yêu thể từ sườn mặt cho đến phần đuôi, vừa xuất hiện một lỗ thủng sâu đến mức có thể trông thấy tận xương.
Toàn thân nó run rẩy rơi xuống đất, đúng là trong lúc nhất thời, bạch mã lại hơi hoảng hốt.
Kèm theo một tiếng hí dài phẫn nộ, Bạch Hồng Yêu Hoàng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào bóng người áo xanh kia, bốn vó run rẩy chống người đứng dậy. Bỗng nhiên con mắt màu đen của nó mở lớn, lại là luồng hắc mang nồng đậm đang vận sức chờ phát động.
Nhiếp Quân liếc nó một cái, lại giơ bàn tay lên.
"Tê." Bạch Hồng vô thức nghiêng đầu đi. Sau khi phát hiện không có tử lôi rơi xuống, nó thoáng sửng sốt một hồi, lại lập tức nóng nảy rít gào: "Với tu vi của ngươi, có thể chống đỡ Đạo Cung này bao lâu?"
Nhiếp Quân lại không quan tâm đến nó, mà đưa mắt nhìn về phía trước, thản nhiên hỏi: "Chính là ngươi?" "Cái gì? Ta?" Cự Giác Yêu Hoàng sợ tới mức toàn bộ tóc gáy dựng đứng lên, sau khi nhìn rõ một màn vừa rồi, nàng hiểu rõ rõ ràng hơn bất kỳ ai, tu sĩ trước mắt này đã sớm không phải là người năm đó chật vật chạy trốn từ bên trong Thiên Yêu Quật nữa. Mãi cho đến khi nàng phát hiện trong mắt Nhiếp Quân vốn không có mình, lúc này mới nhanh chóng rút thân thể ra.
Thẩm Nghi rơi vào trầm tư. Hình như sau khi trở về vị Linh Hề chân nhân kia hoàn toàn không nói rõ ràng mọi chuyện. So với vừa rồi, hắn đang phát sầu nên làm như thế nào để ngăn cản đám yêu ma kia, thì hiện giờ, có lẽ hắn càng phải quan tâm đến bản thân mình hơn.
Ngay lúc này, hắn biến trở về chân thân ở trước mắt đối phương, có còn kịp hay không? Hẳn là... Không còn kịp nữa rồi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nghi thoáng thở ra một hơi, ánh mắt dần dần bình tĩnh lại. Trong chốc lát, tu vi toàn thân đều bộc phát ra ngoài.
Hắn toàn lực thi triển Long Dược Thiên Tẫn cảnh giới tiểu thành, cả người hóa thành thần mang màu tím trắng, lập tức xẹt qua trời cao! Nhiếp Quân nhìn chằm chằm về phía chân trời, khóe môi có thêm một tia hàn ý. Song chưởng đồng thời nâng lên, một đạo tử lôi lại lần nữa bổ thẳng xuống người bạch mã, trong khi một đạo tử lôi khác lại theo sát bóng người vừa biến mất kia.
Bạch Hồng Yêu Hoàng lại bị đánh văng ra xa trăm trượng. Mãi cho đến khi trông thấy Nhiếp Quân cũng đuổi theo con sư tử kia đi xa, nó mới hấp hối đứng dậy, vừa tiến lên một bước đã ngã xuống đất, ngay cả tiếng nói cũng trở nên yếu ớt như muỗi kêu: "Dẫn bổn Hoàng đi..."
"Ngươi yên tâm, Thiên Yêu quật sẽ không quên các ngươi." Cự Giác Yêu Hoàng vỗ cánh, nhìn lôi đình phủ đầy toàn thân nó, ngay cả một chút do dự cũng không, đã dốc hết toàn lực bay về phía xa.
Long Dược Thiên Tẫn chính là công pháp Phản Hư Cảnh. Dù chỉ đạt đến cấp bậc tiểu thành, thì mức tiêu hao cũng khủng bố đến mức tu sĩ Hóa Thần khó có thể tin được. Đây là lần đầu tiên Thẩm Nghỉ toàn lực thi triển môn công pháp này. Hiệu quả cực kỳ rõ ràng. Chỉ mấy hơi thở, hắn đã rời xa Đại Càn.
Đến đây, Thẩm Nghi triệt hồi Nam Dương Hóa Hình Quyết, để lộ ra chân thân với chiếc áo bào màu đen hoa mỹ kia.