Chương 665: Đụng Độ Nhiếp Quân!
Chương 665: Đụng Độ Nhiếp Quân!Chương 665: Đụng Độ Nhiếp Quân!
Nhịp hô hấp của Thẩm Nghi thoáng trở nên dồn dập, hắn lập tức lấy ra một viên yêu đan bỏ vào trong miệng. Nếu đã đi đến một nơi không người thì cũng không cần phải giấu giếm cái gì.
Lúc trước, hắn không trực tiếp hiển lộ ra thân phận chân thật, một là tình huống cấp bách, dưới tình huống khó giữ được tính mạng, nếu hắn triệt hồi Nam Dương Hóa Hình Quyết, thì rơi vào trong mắt người khác, hành động này sẽ giống như vì tự vệ mà một con yêu ma trực tiếp sử dụng thủ đoạn biến hóa gì đó, rất khó giải thích rõ ràng. Còn nữa, con đường tìm hiểu tin tức của Thiên Yêu quật cũng khiến người ta vô cùng sợ hãi, ngay cả tu sĩ Huyền Quang động lén lút lẻn vào Đại Càn cũng bị tìm ra. Điều này đã nói rõ, rất có khả năng Thiên Yêu quật đang nắm trong tay tu sĩ làm cơ sở ngầm.
Nhiều người mắt tạp, Thẩm Nghỉ còn muốn bảo vệ thân phận Kim Tình Sư Hoàng này một phen. Mặc dù hắn cũng muốn tính mạng của Bạch Hồng, nhưng so với đống bảo địa còn lại bên trong Thiên Yêu quật, thì thứ sau vẫn quan trọng hơn.
Có Nhiếp Quân tọa trấn Tùng Châu, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn. Mà vừa vặn, hắn cũng có thể nhân cơ hội này bứt người ra đi làm chuyện khác.
Ý niệm tới đây, Thẩm Nghi lại đưa mắt nhìn về phía Ly Châu. Đúng vào lúc này, bỗng nhiên có tiếng sấm nổ vang bên tai hắn!
"Chậc." Thẩm Nghi ngoái đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng. Chỉ thấy ở phía chân trời vừa có thêm một điểm sáng màu tím, sau đó, điểm sáng kia đã phóng đại lên với tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi.
Đạo pháp Tử Tiêu Thần Lôi Kiếm Cung thả ra lại có thể đuổi theo với khoảng cách thiên sơn vạn thủy?
"Đúng là đầu óc có bệnh." Thẩm Nghỉ hơi nhíu mày, cảm nhận được luồng uy áp mênh mông đến cực điểm kia đánh tới, gần như không có bất kỳ do dự nào, linh căn trong cơ thể đều bị hắn thúc giục, trong nháy mắt đống khí tức tự do trong thiên địa kia đã hội tụ lại, tự mình có linh trí, chúng trực tiếp triển khai thân hình ngay giữa không trung.
Mây trắng hóa thành biển máu nồng đậm.
Yêu lực màu đỏ tươi hội tụ thành hình người ngồi ngay ngắn trên tấm bồ đoàn đặt tại bệ thờ. Bên cạnh có chín con Tiên Yêu hung ác dữ tợn vây quanh, Giao Long giương trảo, mãnh hổ nằm nghiêng, ngọc thiềm ngồi ngay ngắn... Biến phương viên mười sáu trượng xung quanh nơi này thành một mảnh Yêu Vực. Quả nhiên là vô cùng kinh người.
Vô Lượng Yêu Hoàng Cung! Đôi con ngươi trong mắt Thẩm Nghi lóe lên một tia thâm thúy, hắn nhẹ nhàng nâng tay phải lên, thi triển đạo pháp duy nhất mà bản thân nắm giữ. Ngay tại khoảnh khắc hắn nâng chưởng, chín con Tiên Yêu đồng loạt bay lên.
Rống —— rốt cục đạo tử lôi kia cũng tiến nhập phạm vi Vô Lượng Yêu Hoàng Cung. Chỉ trong phút chốc, đạo tử lôi mãnh liệt rít gào kia lại bỗng nhiên hóa thành sóng máu đỏ tươi, sau đó bị phân tách ra, hội nhập vào bóng người đang ngồi trên bồ đoàn ở phía chân trời.
Sóng máu tán loạn, để lộ ra một thanh trường kiếm giống như tử ngọc lẳng lặng nằm trong đó. Không có Tử Tiêu Thần Lôi gia trì, uy lực của thanh kiếm này lập tức suy yếu đi không chỉ mấy lần. Chiếc áo bào màu đen với những đường hoa văn vàng kim trên người Thẩm Nghỉ không gió mà bay. Bỗng nhiên mảnh trận phù trên đó bay ra, hóa thành pháp trận treo giữa không trung.
Ầm ầm! Thanh trường kiếm tử ngọc chạm vào pháp trận, lập tức bùng lên một mảnh sóng khí vô biên. Chỉ trong nháy mắt, dãy núi liên miên xung quanh đã bị san bằng mấy trượng. Ngay cả cái hồ lớn bàng bạc bên dưới cũng đột ngột biến mất hơn phân nửa.
Trong tiếng nổ vang hùng hậu, trường kiếm tử ngọc nứt vỡ từng khúc, cũng hóa thành yêu lực lan tràn ra ngoài.
"Ôi." Hô hấp của Thẩm Nghi thoáng có chút hỗn loạn nặng nề, hắn tiện tay vỗ thẳng xuống món bảo cụ trữ vật bên hông, lại lấy ra mấy viên yêu đan thượng vàng hạ cám, rồi trực tiếp nuốt vào trong miệng.
Hơi điều tức một chút, Thẩm Nghi đưa mắt nhìn mảnh trống rỗng phía trước, im lặng trong nháy mắt, lại thi triển Long Dược Thiên Tẫn bay về phía Ly Châu.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc hắn xoay người, luồng ánh sáng tím thứ hai lại xuất hiện ở phía chân trời.
Tử Tiêu Thần Lôi Kiếm Cung quan sát đại địa.
Nhiếp Quân chân đạp Huyền Kiếm.
Con sư tử kia vừa thi triển ra thần thông na di chạy trốn với tốc độ cực nhanh, ngay cả gã cũng có chút không theo kịp. Nhưng không khéo chính là đạo pháp kiếm quyết của gã chỉ cần khóa chặt khí tức, thì bất kể đối phương có chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng sẽ không mất dấu. Nhiếp Quân lẳng lặng nhìn về phía trước, vẻ lạnh nhạt phủ kín đôi mắt kia. Từ trước đến nay, những con yêu ma bị loại ánh mắt này nhìn chằm chằm vào, nhưng vẫn có thể sống sót, tuyệt đối không vượt quá bảy cái tên.
Đột nhiên, gã cau mày, trong mắt xuất hiện mấy phần kinh ngạc.
Trong cảm giác của Nhiếp Quân, Tử Tiêu Thần Lôi Kiếm Quyết vừa được gã thi triển ra đã biến mất, giống như bị vực sâu nuốt hết, không còn lại một chút bóng dáng nào. Mà khí tức sinh mệnh của con sư tử kia, mặc dù có chút chập chờn dao động, nhưng so với vừa rồi, lại không phát sinh bất cứ biến hóa nào. Nhiếp Quân im lặng một lát rồi một lần nữa đưa tay ra. Đạo kiếm quyết thứ hai gào thét bay đến, trực tiếp thoát ly phạm vi Kiếm Cung, vẫn như cũ đánh thẳng đến phương hướng kia!
Chừng mười nhịp hô hấp sau, hàng lông mày trên trán Nhiếp Quân chậm rãi giãn ra, nhưng sát ý trong đáy mắt lại càng thêm nồng đậm.
Hình như tình huống của con sư tử kia càng quỷ dị hơn so với những gì đồng môn miêu tả một chút.
Gã lại liên tiếp vung chưởng hai lần.
Oanh! Oanh!
Tử Tiêu Thần Lôi Kiếm Cung đột ngột phát sinh một chút rung động dữ dội, rồi lập tức tán loạn đi, ngay cả bảo tọa cũng dần dần sụp đổ xuống. Vẻ mặt Nhiếp Quân không chút thay đổi, tựa như không nhìn thấy, đến cuối cùng gã vẫn dứt khoát vung tay áo thật mạnh. Lại một đạo tử lôi nồng đậm gào thét bay ra. Tính cả hai lần ra tay với Bạch Hồng Yêu Hoàng lúc trước, là tổng cộng bảy kiếm. Cuối cùng Đạo Cung cũng vỡ nát.