Chương 666: Nếu Không Bồi Thường, Chu...
Chương 666: Nếu Không Bồi Thường, Chu...Chương 666: Nếu Không Bồi Thường, Chu...
Khi Nhiếp Quân buông cánh tay phải xuống, dường như thanh Huyền Kiếm dưới chân gã đã mất đi khí tức chèo chống, cả người ầm ầm rơi xuống phía dưới.
“Phanh.”
Bộ thanh sam rộng lớn thoáng phập phồng theo từng nhịp hô hấp, Nhiếp Quân nặng nề ngã trên một tảng đá lớn lồi lõm gập ghềnh.
Hai con ngươi trong mắt gã lằng lặng nhìn chằm chằm lên bầu trời, chợt phát hiện khí tức của con sư tử kia. Hắn vẫn còn sống, hơn nữa chỉ trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy đâu nữa, cũng không cách nào nắm bắt được.
Nhiếp Quân bật cười đầy tự giễu. Sau đó, gã chậm rãi chống người đứng lên, một cước đá bay thanh Huyền Kiếm bên cạnh, lại lấy ra rượu ngon và vịt quay đã mua từ Bát Phương Thực Lâu lúc trước, một ngụm rượu một miếng thịt, tự uống một mình.
Không biết đã qua bao lâu, đợi cho đến khi gã ăn xong con vịt quay thứ chín, uống cạn bầu rượu thứ hai mươi ba, cuối cùng một bóng người chân đạp tường vân cũng vội vàng hạ xuống từ trên không trung. Thiếu niên non nớt vừa xuất hiện, lập tức nhặt thanh Huyền Kiếm dưới tảng đá lớn lên, ngạc nhiên ngẩng đầu, lại vội vàng nhảy lên thật cao, nắm lấy cổ áo Nhiếp Quân, gầm nhẹ: "Con mẹ nó, có phải ngươi điên rồi? Sư phụ nói không cho phép ngươi rời khỏi Ngô Đồng sơn!"
Rất nhanh, Lý Thanh Phong đã phát hiện khí tức của sư huynh khô cạn hết rồi. Gã sợ hãi nhìn bốn phía, rồi liều mạng lắc lắc thân thể Nhiếp Quân: "Sao ngươi dám... Sao ngươi dám biến mình thành bộ dáng này, nếu có yêu ma đi ngang qua, ngươi sẽ chết!" Nghe vậy, rốt cục Nhiếp Quân cũng buông bầu rượu trên tay xuống, chán chường muốn nằm trở về, rồi cất giọng thản nhiên nói: "Vậy thì chất."
Vẻ mặt Lý Thanh Phong kinh ngạc vô cùng, gã hướng ánh mắt khó có thể tin nổi nhìn sang: "Ta giúp ngươi lau mông nhiều năm như vậy, thu thập nhiều phiền phức như vậy, thế mà ngươi... lại nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy?"
Gã suy sụp, mở miệng rít gào: "Ngươi làm vậy không phải đã phụ lòng ta sao?" Dứt lời, Lý Thanh Phong trực tiếp lấy một sợi dây thừng bằng tơ vàng từ trong túi trữ vật ra, thở hổn hển nói: "Sư phụ bảo ta dùng thứ này buộc ngươi trở về, ta còn cầu xin thay ngươi, nhưng đến bây giờ mới biết, ngươi thật sự thiếu đánh."
Nhiếp Quân không hề giãy giụa, cứ để mặc cho đối phương trói mình lại. Lý Thanh Phong trực tiếp kéo gã từ dưới đất lên, nhìn biểu cảm thản nhiên tựa như mọi chuyện đều không sao cả của sư huynh nhà mình, ngơ ngác hồi lâu, rốt cục cũng mở miệng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?" "Không có gì." Nhiếp Quân nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Chỉ cảm thấy nhàm chán muốn chết, một chút thú vị cũng không có mà thôi."
Gã từng là tên liều mạng danh chấn thiên hạ, từng có gan một mình xâm nhập vào Tàng Pháp Các.
Gã hưởng thụ nguy hiểm, thích loại cảm giác kích thích khi chỉ còn một nửa thân thể, nhưng đến cuối cùng vẫn có thể thoát thân giữ mạng.
Sau khi ngưng tụ thành hình thức ban đầu của Đạo Cung, đã rất lâu rồi, gã không thể tùy tâm sở dục làm chuyện mình yêu thích, có cảm giác bản thân đã biến thành một thanh bảo kiếm lộng lẫy khảm đầy châu ngọc, bị người ta cưỡng ép bỏ vào trong cái vỏ kiếm cứng rắn dày dặn...
Thẩm Nghỉ phủi bụi đất trên pháp y, bàn tay chạm vào túi trữ vật, lại sờ vào khoảng không. Hắn chậm rãi siết chặt năm ngón tay, hít sâu vài hơi, mới xem như đè ép cơn giận này xuống.
Toàn bộ Yêu Đan, hắn tích trữ suốt từ lúc còn ở Tùng Châu đến hiện tại! Tất cả đều không còn nữa rồi!
Liền một lúc đến năm kiếm! Nếu không đào rỗng Ngô Đồng sơn ăn hết sạch, họ Thẩm của hắn về sau sẽ viết ngược lại.
"Bi, tìm con ngựa trắng kia cho ta." Thẩm Nghỉ thả Huyền Minh Chu Hoàng và Kim Tình Sư Hoàng ra, trong lòng lại ra lệnh cho Thanh Hoa.
Giận thì giận, nhưng đồ nên cầm cũng không thể bỏ qua được.
Quãng thời gian này đã đủ để Bạch Hồng Yêu Hoàng bỏ trốn mất dạng rồi.
"Chủ nhân..." Thanh Hoa phụ nhân cố nén lửa giận, mở miệng khẩn cầu: "Xin để Thanh Hoa đi chém Nhiếp Quân trước."
"Tìm bạch mã trước đã." Thẩm Nghi vẫn có thể phân rõ bên nào đáng giá hơn, huống chỉ Kim Thân Pháp Tướng muốn thắng được Nhiếp Quân, lại có chút người Sỉ nói mộng.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu hôm nay không có Nhiếp Quân, chỉ dựa vào bản thân hắn muốn xử lý mối yêu họa lần này, vẫn hơi miễn cưỡng. Nhưng đạo lý thì đạo lý, trơ mắt nhìn nội tình bản thân tích trữ suốt cả chặng đường dài lập tức tiêu hao hầu như không còn sau một khoảng thời gian quá ngắn ngủi như thế, Thẩm Nghỉ vẫn không thể thừa nhận nổi.
Nếu Ngô Đồng sơn không đưa ra đủ bồi thường, chuyện này tuyệt đối không xong đâu!
Thanh Hoa do dự một chút, lúc này mới ấm ức nói: "Vâng! Thanh Hoa tuân mệnh." Thẩm Nghi điều chỉnh tốt cảm xúc, lại bất đắc dĩ lấy mây đỏ từ trong túi trữ vật ra. Nội tình không đủ, cũng chỉ có thể lấy đồ vật cũ ra dùng. Gã giẫm lên mây đỏ, trong lòng vừa yêu vừa hận bộ pháp y trên người.
Chính vì nó mà ngay cả khi bản thân phải hứng chịu một đống kiếm quyết liên miên không dứt của Nhiếp Quân kia, thân thể vẫn không bị tổn thương gì, nhưng tiêu hao quá mức kinh khủng.
Thẩm Nghi thu hồi ánh mắt, lập tức cưỡi mây đi về phía Ly Châu.
... truyện y.y... Khí tông ở Ly Châu.
Hứa Thanh Nhi đang nghiêm túc khắc trận phù trên lò luyện đan. Mấy lão già vô cùng kích động ngồi xổm bên cạnh. Trước kia bọn họ đã từng nghĩ tới tình huống này rồi, nếu có thể dùng trận pháp tới trợ giúp luyện khí, nhất định có thể thu được hiệu quả đáng kinh ngạc, chẳng qua vẫn chưa có cơ hội biến suy nghĩ thành hiện thực mà thôi.
Vị cô nương này chẳng những có thể thỏa mãn các loại ý tưởng kỳ diệu đối với luyện khí của bọn họ, càng có thể dễ dàng kết hợp nó cùng với luyện khí.
"Ngài mới thật sự là Trận Pháp Tông Sư!"
"Các vị tiền bối quá khen, cũng chỉ có đọc lướt qua mà thôi." Hứa Thanh Nhi lau mồ hôi trên trán, lại nghiêm túc quan sát cái lò luyện đan trước mặt, nhìn xem còn chỗ nào có thể bổ sung hay không.
Đây là chuyện duy nhất Thẩm đại ca phân phó Đại Càn sau khi rời khỏi.