Chương 669: Đường Còn Chưa Biết Đi, Đã ...
Chương 669: Đường Còn Chưa Biết Đi, Đã ...Chương 669: Đường Còn Chưa Biết Đi, Đã ...
"Ha ha." Nghe thấy cách xưng hô "Vi sư" này, Nhiếp Quân vốn đang tựa người trên vách đá, lại cười đến thở không ra hơi.
Nghe thanh âm chói tai ấy, nữ nhân kia lại một lần nữa đứng lên, bỗng nhiên tung một cước đạp cho gã lún sâu vào trong vách đá, rồi hờ hững cúi đầu xuống hỏi: "Ta nói rồi, chỉ cần ngươi đột phá Phản Hư, rời khỏi Nam Dương tông này, thì từ nay về sau trời cao biển rộng, ngươi thích làm cái gì thì làm cái đó, điều này rất khó sao?"
Nhiếp Quân rớt xuống từ trong vách đá, rốt cục cũng thu lại tiếng cười. Gã bình tĩnh nhìn sang, chân thành nói: "Đạo tâm không thông suốt, suy nghĩ không khoáng đạt, ta không phá được." "Ngươi là một tu sĩ Hóa Thần... lại nói chuyện đạo tâm cùng bổn tọa?" Tựa như nữ nhân kia vừa nghe được một lời nói cực kỳ hoang đường: "Ngươi cũng xứng? Ngươi có biết ở Nam Dương tông, chỉ với tu vi của ngươi, cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm được đệ tử nội môn thôi không? Đường còn chưa biết đi, đã muốn một bước lên trời?"
Chăm chú nghe xong câu nói này, Nhiếp Quân chậm rãi thở ra một hơi: "Tùy ngươi." Gã vốn lấy sát phạt chứng đạo, nhưng ở trong mắt nữ nhân này, hiện giờ gã còn chưa có tư cách nói đến đạo. "Có ý gì?" Nữ nhân kia hơi nhíu mày hỏi.
"Ý tứ chính là... Kiểu gì cũng được, ngươi tìm ai cũng được, dù sao lão tử không làm." Nhiếp Quân trực tiếp nằm trên mặt đất giống như một con giòi bọ, ngay cả một câu nói nhảm cũng không muốn nhiều lời, đã dứt khoát nhắm mắt lại. Nữ nhân nọ trầm mặc thật lâu, đột nhiên năm ngón tay nắm chặt lại. Mấy hơi thở sau, nàng hờ hững lưu lại một câu: "Ngươi không làm khắc có người làm."
Tiếng nói vừa phát ra, nàng dứt khoát không nhìn thanh niên ấy nữa, lập tức cất bước đi ngang qua người đối phương.
Cùng lúc đó, bên tai ba đệ tử Ngô Đồng sơn vang lên tiếng gọi: "Tất cả rời núi đi."
Linh Hề chân nhân có chút nghỉ hoặc đi ra khỏi nhà gỗ, Lý Thanh Phong kinh ngạc ngước mắt nhìn lên, người cuối cùng là Khương Thu Lan đang ngồi ngay ngắn tu hành, cũng chậm rãi mở mắt. "Đi tìm tu sĩ mà các ngươi nói lần trước. Bổn tọa dự định sẽ đổi một đệ tử thân truyền khác." Lời nói lạnh nhạt không hề che giấu, lập tức truyền khắp Ngô Đồng sơn, cũng truyền vào trong tai Nhiếp Quân.
Gã cười mỉa mai một tiếng, rồi một lần nữa khép hai mắt lại.
"Người lần trước?" Linh Hề chân nhân vốn không lưu ý đến đoạn đối thoại lần trước, toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt lên chuyện tranh sủng cùng Nhiếp Quân.
Đổi lại là trước kia, nàng nhất định sẽ không tránh được lại ghen tị một hồi. Vì sao đổi Nhiếp Quân, mà người tiếp theo lại chưa tới lượt nàng... Nhưng hiện tại nàng chỉ cảm thấy đối phương có chút đáng thương, khóe miệng hé mở muốn nói điều gì đó, rồi lại không dám nói ra.
"Ài." Thanh Phong chân nhân khẽ thở dài, cuối cùng vẫn hoàn toàn quyết liệt. Gã hoàn toàn không biết rốt cuộc là trong chuyện này có vấn đề gì. Không phải chỉ đơn giản là ở trên núi một đoạn thời gian ngắn thôi sao... Các sư huynh đệ đầu cố ý không đàm luận chuyện bên ngoài ở bên tai đối phương, chính vì lo lắng Nhiếp Quân sẽ tức giận, không ngờ... đến cuối cùng vẫn nổ tung.
Lại nói, thật ra tìm Thẩm Nghi cũng không khó, bởi vì tin tức đối phương trở về Đại Càn đã sớm truyền đi khắp nơi. Nhưng với tính cách của hắn, thật sự có thể đi theo đám người bọn họ trở lại Ngô Đồng sơn này không?
Nói thật, Thanh Phong cho rằng, so với Thẩm Nghi, ngay cả Nhiếp sư huynh cũng lập tức biến thành một người mặt mũi hiền lành rồi, thì còn đổi làm gì nữa, thay đổi từ Nhiếp Quân sang hắn, chẳng phải người tức chết chính là nàng hay sao?
"Thôi." Thanh Phong đã đại khái hiểu được ý của sư phụ rồi, Linh Hề là đại sư tỷ, đại diện cho thái độ của Ngô Đồng sơn, Khương Thu Lan xuất thân từ Đại Càn, hẳn là nàng hiểu rõ Thẩm Nghi hơn. Về phần gã, Lý Thanh Phong khẽ bĩu môi, đi về phía Khương Thu Lan: "Ngươi có biết Thẩm Nghi khao khát thứ gì không?"
"Khao khát ư..." Khương Thu Lan suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ giọng nói: "Nghe đồn là hắn rất thích Yêu Đan. "Yêu Đan?" Lý Thanh Phong thoáng do dự một chút, lại lập tức đi về phía phòng của Nhiếp sư huynh. Rất nhanh, đã lôi ra một đống lớn Yêu Đan, sau đó gã lại chui vào con đường mòn kia, đi tới ngồi xổm bên cạnh đối phương: "Ngươi còn muốn túi trữ vật của mình không?" Nhiếp Quân mở mắt ra, hờ hững nhìn sang: "..."
Đây là muốn lấy đồ của gã, đi tìm một người tới hoán đổi vị trí với gã?
"Ngươi đừng nóng vội." Lý Thanh Phong nháy mắt, truyền âm nói: "Ngươi yên tâm, chờ tiểu tử kia... Thẩm đạo hữu tới, chúng ta lại nghĩ biện pháp cứu ngươi, khẳng định là hắn sẽ có biện pháp." Kim quang liên tục xông thẳng lên trời, khiến cho mật độ linh khí của Ly Châu này trực tiếp trở nên nồng hậu dày đặc hơn lúc trước rất nhiều. Ngay cả phàm nhân cũng có thể cảm nhận được thân thể trở nên nhẹ nhàng hơn, thậm chí còn liên tiếp phát sinh tình huống những chuyện bệnh kín trên người vốn không trị được lại trực tiếp khỏi hẳn. "Đây rốt cuộc là tiên đan gì xuất thế?!"
Ngô Đạo An đã sắp kinh hãi đến trợn tròn hai mắt rồi, ngay cả với kiến thức nhiều năm của lão, lại cộng thêm bản thân đã lật xem qua rất nhiều sách cổ trong kho vũ khí, cũng chưa từng được chứng kiến một màn kinh thiên động địa như thế. Càng có một chuyện làm lão cảm thấy không hợp thói thường, đó là dường như luồng kim quang giống như vậy, đã xuất hiện đến lần thứ hai mươi sáu rồi.
Thẩm sư đệ vừa mới vơ vét toàn bộ linh dược của phương thiên địa này vào túi hả?
So với Ngô Đạo An, sự kinh hãi trong đáy lòng người thủ khố Chúc Giác còn nồng đậm hơn nhiều. Ít nhất là gã vừa ngửi được mùi của hơn mười loại dược liệu quen thuộc, chúng đều là trân bảo ngàn năm khó gặp. Mà ngoại trừ chuyện này, còn có dược hương càng thêm thuần hậu hơn.
Vấn đề là những thứ này, ngay cả gã cũng chưa từng nghe nói qua. Đan dược luyện chế ra từ một đống bảo vật trân quý như vậy, chẳng lẽ ăn vào có thể trực tiếp lập địa thành Tiên?