Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 668 - Chương 668: Luyện Đan!

Chương 668: Luyện Đan! Chương 668: Luyện Đan!Chương 668: Luyện Đan!

Thẩm Nghi đứng lên, nhìn về phía lò luyện đan trước mặt. "Chủ nhân không cần phải băn khoăn, cứ làm từng bước từng bước là được." Thanh Khâu lão tổ ném cho hắn một ánh mắt cổ vũ: "Đầu tiên, châm lửa đốt lò."

Thẩm Nghi thoáng do dự một chút, chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa màu tím vàng đã hóa thành hình dạng không màu, trực tiếp bao bọc cái đan lô kia lại.

"Ly Hỏa! Ly Hỏa hơi quá rồi!" Thanh Khâu lão tổ ở bên cạnh giậm chân, vội vàng nói: "Cứ lấy một nhúm Bích Dương Chỉ ra trước đã." Thẩm Nghi thoáng khống chế độ lửa một chút, sau đó hơi hoa mắt nhìn thấy một đống dược liệu bên cạnh mình. Thanh Khâu lão tổ trầm mặc thật lâu, cuối cùng cũng nặn ra một nụ cười trung thành: "Chủ nhân của ta, luyện đan chỉ là đường nhỏ mà thôi, chúng ta vẫn nên bắt đầu từ phần cơ sở nhất đi."

Nó thật sự khó mà tưởng tượng nổi, lại có một vị tu sĩ ngay cả thứ bảo dược nổi danh như vậy cũng không nhận ra. Chẳng lẽ dọc theo con đường này, hắn đều không cần tới đan dược trợ giúp sao?

Ngay khi chủ tớ hai người bắt đầu nghiên cứu luyện tập đan đạo, thì ngoài cửa lại càng náo nhiệt.truyenggg.com- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !

Không cần phải nghi ngờ, chuyện Thẩm Nghi trở về chính là chuyện quan trọng nhất của cả Đại Càn. Ngay cả Tổng binh Ly Châu cũng vội vàng truyền tin tức về phía Võ Miếu Hoàng thành trước tiên. Theo thời gian trôi qua, từng luồng Âm Thần quen thuộc bắt đầu giáng lâm xuống nơi đây, có thể nhìn ra được, từ sau khi có trận pháp, cùng với hung danh của Thẩm Nghi che chở, cuộc sống của bọn họ càng thêm nhẹ nhõm hơn. "Các ngươi quá nhàn rồi hả? Không có việc riêng phải đi làm sao?" Ngô Đạo An nhíu mày quét ánh mắt tới, trực tiếp ngăn mọi người ở dưới chân núi.

Đối mặt với một đống ánh mắt hậm hực của đám Âm Thần, lão khẽ hắng giọng một cái nói: "Ta muốn cùng Thẩm sư đệ thương lượng về chuyện Võ Viện, tự nhiên phải xếp ở vị trí đầu tiên."

Chúc Giác bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải xếp thành hàng sau lưng Tiểu Ngô. Đúng vào lúc này, bỗng nhiên một tin tức điên cuồng truyền ra.

Thập Đại Yêu Hoàng hiện thân ở Tùng Châu, Nhiếp Quân ra tay, đánh trọng thương Bạch Hồng, Cự Giác trốn xa, sau đó, lại truy sát Kim Tình Sư Hoàng, cả hai đều không biết tung tích. Nghe những cái tên húy quen thuộc này, da mặt Ngô Đạo An thoáng giật giật.

Đổi lại là lúc trước, dù Kim Tình Sư Hoàng - tồn tại tầm thường nhất trong đám người kia, cũng có thể dọa cho toàn bộ Đại Càn Võ Miếu không biết phải làm sao, chỉ có thể hướng Ngô Đồng sơn tìm kiếm sự trợ giúp, huống chỉ lần này là cả ba vị Đại Yêu Hoàng đồng loạt rời khỏi Thiên Yêu quật.

Đây tuyệt đối là chuyện trăm ngàn năm qua chưa từng có. Ánh mắt Chúc Giác lấp lóe sáng, rốt cuộc gã cũng biết vì sao Thẩm sư đệ lại đột nhiên trở về rồi. Chắc là hắn nhận được tin tức, lo lắng Đại Càn xảy ra chuyện mới vội vàng lặn lội quay về đây.

"Tất cả giải tán đi, chớ quấy rầy đến hắn." Nghĩ đến đó, Chúc Giác lập tức phất tay, đám đông Âm Thần đều biết điều lui lại, sau đó bay về phía Tùng Châu.

"Đây là tình huống gì chứ?" Ngô Đạo An tiến đến bên cạnh sư huynh, nhỏ giọng hỏi.

Đừng nói là hiện tại, ngay cả ở thời kỳ Đại Càn toàn thịnh nhất, cũng rất khó tham dự vào chuyện của Thập Đại Yêu Hoàng. Trên thế gian cũng chỉ có chừng hai - ba người đủ tư cách so chiêu với bọn chúng, mà tất cả đều ở trong Ngô Đồng sơn.

"Làm sao mà ta biết được?" Chúc Dục Bất đắc dĩ cười. Được Thẩm sư đệ dẫn dắt, địa vị của Đại Càn đang nhanh chóng tăng lên, nhưng rõ ràng là đám phàm phu tục tử bọn họ rất không xứng với địa vị này.

"Mặc dù lời này có chút vô sỉ, nhưng chúng ta cũng chỉ có thể chờ đợi sư đệ phân phó mà thôi."

Ngô Đạo An cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía đỉnh núi, chỉ sợ Thẩm Nghi bị ánh mắt của mình quấy rầy. Đối phương luôn độc lai độc vãng, nhưng lại chưa từng xảy ra vấn đề gì.

Chỉ không biết lần này, đối phương chuẩn bị làm gì ở trong gian phòng kia?

Ngay trước mắt bao người, một vệt kim quang xông thẳng lên trời, giống như thông thiên đại đạo, dược hương nồng đậm trực tiếp lan tràn ra, biến toàn bộ Khí tông thành một vùng tiên cảnh.

Thủy Liêm tiên động, Ngô Đồng sơn.

Rốt cục nữ nhân xinh đẹp kia cũng đứng lên, nàng vung tay tới, một kiện trường sam hoa mỹ trực tiếp khoác lên trên tấm lụa mỏng, rồi bước ra, đi ra khỏi tòa động phủ này.

Chỉ thấy bên trong con đường tối đen kia, Thanh Phong chân nhân với vẻ mặt lo lắng đang ngồi ở bên cạnh, nhưng thanh niên đang bị tiên tác vây khốn kia lại bày ra biểu cảm thản nhiên dường như có chuyện gì cũng không sao cả, tựa người trên vách đá.

"Sư phụ! Đã nửa tháng rồi!" Thanh Phong chân nhân vô thức mở miệng cầu xin.

Kỳ thật đối với tu sĩ Hóa Thần, bị trói lại cũng không tính là chuyện gì quá lớn. Điều gã lo lắng là một tia tâm khí cuối cùng của sư huynh cũng bị con đường mòn u tĩnh này tiêu diệt.

"Ra ngoài." Nữ nhân kia không đổi sắc mặt, hiện giờ trên người nàng đã bớt đi vẻ lười biếng lúc trước.

Lý Thanh Phong không nhìn thấy một chút thương tiếc nào ở trên khuôn mặt trắng nõn của nàng, chỉ có lạnh lùng sâu không thấy đáy. Thoáng do dự một chút, sau đó gã chán chường xoay người đi ra ngoài.

Nữ nhân kia đi đến trước người Nhiếp Quân, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của đối phương. Bỗng nhiên nàng lại nở nụ cười: "Ta không trách ngươi lén lút chạy ra ngoài, nhưng điều ngươi không nên làm nhất chính là lưu lại người còn sống."

Nhiếp Quân trầm mặc nghiêng đầu sang một bên. "Ngươi có biết để chúng nó biết cảnh giới tiến triển hiện tại của ngươi, sẽ dẫn đến hậu quả gì hay không?" Nụ cười trên mặt nữ nhân nọ càng sâu, bàn tay lại hung hăng tát vào mặt Nhiếp Quân. Bai

Bàn tay trắng nõn ngọc ngà kia, đúng là đã dùng một chưởng đánh cho khuôn mặt của gã rạn nứt, ngay cả linh khí cũng bắt đầu tán loạn. "Phi." Nhiếp Quân phun ra một ngụm máu, lại một lần nữa nhìn về phía nữ nhân kia, trên mặt xuất hiện một nụ cười vô lại: "Ta cố ý đấy."

"Cố ý làm cho mình khô kiệt, sau đó để toàn bộ đám yêu ma chạy trốn? Không có bản lãnh chính là không có bản lãnh, cần gì phải mạnh miệng?" Nữ nhân kia nhẹ giọng châm chọc một câu, rồi lại hiếu kỳ hỏi: "Ta không biết ta đối với ngươi có chỗ nào không tốt, lại đáng để ngươi dùng loại phương thức ấu trĩ như vậy tới đối kháng với vi sư?"
Bình Luận (0)
Comment