Chương 67: Ngọc Dịch. Kim Dương Bát Bảo Huyền Thân!
Chương 67: Ngọc Dịch. Kim Dương Bát Bảo Huyền Thân!Chương 67: Ngọc Dịch. Kim Dương Bát Bảo Huyền Thân!
Thẩm Nghi mở trang giấy ra.
Xem không hiểu thì xem không hiểu, nhưng vẫn phải lật hai cái.
"Nhưng đương nhiên, môn phái giang hồ cũng có điểm yếu của môn phái giang hồ, một khi tính tình không tốt, lỡ đắc tội với một người nào đó, trên cơ bản sẽ không có cơ hội ngóc đầu lên được." Trương đồ tể nói tới chuyện cũ, vẻ mặt lại trở nên bình tĩnh: "Bọn họ không cho ta võ học Ngọc Dịch cảnh, ta liên tự mình đi cân nhắc, đáng tiếc bỏ ra mười mấy năm, cũng chỉ vượt qua được cánh cửa đó... Bản công pháp kia chỉ là phỏng đoán, ngươi đừng coi là thật, nhưng nói gì thì nói, khi luyện nó đến đại thành, ít nhất cũng không thua kém Kim Cương Bảo Thể."
"Nội dung nửa phần dưới có liên quan tới Ngọc Dịch cảnh, chờ ta hiểu rõ lại nói tỉ mỉ với ngươi sau.
Thẩm Nghi chậm rãi lật xem, giao diện cũng nhanh chóng hiện ra trước mắt.
(Ngọc Dịch. Kim Dương Bát Bảo Huyền Thân quyển thượng: (chưa nhập môn) ]
Vừa thấy rõ cái tên cụ thể của bộ công pháp này, thân thể Thẩm Nghi thoáng khựng lại một giây, nhưng rất nhanh, hắn đã cưỡng chế bắt mình phải bình tĩnh trở lại, dù vậy, nhịp hô hấp vẫn trở nên hỗn loạn trong chớp mắt.
Theo những gì Trương đồ tế thuật lại, bộ võ học này chỉ đạt đến phạm trù sơ cảnh, và toàn bộ nội dung phân trên đều là phỏng đoán của ông ta thôi.
Tới hiện giờ, trải qua quá trình kiểm chứng của giao diện, kết quả hiện ra trước mắt hắn đã đủ để chứng minh suy nghĩ của đối phương là chính xác rồi, chỗ thiếu hụt chỉ là thời gian, chờ bổ sung toàn bộ quyển hạ, thì đây chính là một bộ võ học Ngọc Dịch cảnh chân chân chính chính.
So ra, tuy Huyết Sát Đao Pháp trong tay hắn tàn nhẫn vô cùng, nhưng rõ ràng là tính phát triển của nó không đủ, lại có điêu kiện hạn chế đặc biệt, gân như giá trị của hai thứ này không thể đem ra so sánh được.
Trâm Nghi rơi vào trâm mặc, Trương đồ tể lại có chút thấp thỏm, không ngừng gãi gãi đầu: "Dù nội dung bên trong chỉ là ta đoán mò, nhưng bộ phận cơ bản vẫn được tham khảo từ Kim Cương Bảo Thể, hắc hắc, đại khái là sẽ không sai lâm đâu... Dù sao ta cũng là người luyện nó trước, nếu xảy ra vấn đề gì, ngươi lại quyết định cũng không muộn.' "Tiền bối có đại tài. Thẩm Nghi cẩn thận cất tấm giấy vàng ấy đi, trên mặt lộ vẻ cảm khái nói.
Lại nói, dựa vào nội dung hiển thị trong giao diện, hắn đã hiểu rõ được tư chất của bản thân mình đến đâu rồi, chỉ đơn giản là thôi diễn một môn đao pháp sơ cảnh, hắn đã phải tiêu tốn ròng rã là năm mươi năm trời mới thành công.
Nhưng vị Trương đồ tể này gần như không mượn ngoại lực, lại chỉ mất hơn mười năm đã có thể hoàn thành công trình đồ sộ như thế, người này mới thật sự là thiên tài.
"Đã bảo đừng gọi ta là tiền bối rôi mà. Ngươi nghĩ ta nói đùa với ngươi sao? Trao đổi võ học chỉ là tiện thể mà thôi." Trương đồ tể chép miệng hai câu, vừa bước ra ngoài cửa vừa trợn trắng mắt nói: "Ta đi từ Thanh châu tới đây, lộ phí đã sớm tiêu hết rồi, sau này phải đi theo tên nhóc con nhà ngươi lăn lộn kiếm miếng cơm ăn đó... Được rồi, ngươi bận gì thì làm đi, sao chép đao pháp xong rồi đưa cho ta là được."
Thẩm Nghi đưa mắt nhìn đối phương đi xa, có chút khó hiểu lắc lắc đầu.
Tuy cái Bách Vân huyện này không lớn, nhưng cũng có khối người nguyện ý cung phụng một vị võ sư sơ cảnh, vì sao hết lần này tới lần khác, đối phương lại khăng khăng muốn nhìn trúng hắn?
Được rồi.
Hắn đóng lại cánh cửa phòng vừa được lắp lên, hướng ánh mắt nhìn vào giao diện.
[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Hai trăm hai mươi sáu năm ]
Ban đầu Thẩm Nghĩ định giữ lại số thọ nguyên này, chờ Lâm Bạch Vi sao chép võ học xong mới sử dụng, nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy cực kỳ bức thiết, cần phải nắm giữ một thủ đoạn bảo mệnh.
Ý niệm tới đây, hắn không nhịn được lập tức bật cười.
Nhớ lúc trước, khi thọ nguyên chỉ còn lại một năm ngắn ngủi, lúc đối mặt với cẩu yêu da đen, hắn vẫn có thể không chút do dự, trực tiếp xông lên. Nhưng tới hiện tại, khi có đến bốn mươi sáu năm thọ nguyên, hắn lại bị hai con xà nữ làm cho rối loạn tâm thần.
Tiếc mạng ... đúng là bản năng của con người, dù cái mạng là đồ nhặt được cũng không ngoại lệ.
Thẩm Nghi thu lại tâm thần, bắt đầu rót thọ nguyên của yêu ma vào môn võ học mới có được này. ...
[ Năm thứ nhất, ngươi học được bản lĩnh lấy thiên địa chi khí tới rèn luyện thể phách, khác với Phong Lôi Bảo Quyển lúc trước, nó không còn biến thân thể thành vật chứa nữa, mà trực tiếp dùng khí đi luyện thân thể, đúc huyết nhục thành Thần binh ] [ Năm thứ hai, bởi vì mười hai khiếu của ngươi đã viên mãn, khí tức kéo dài không dứt, nên đối với ngươim loại công phu mài nước này không có bất cứ độ khó gì đáng nói, chỉ cần trải qua năm tháng rèn luyện, là có thể tự nhiên thoát thai hoán cốt ]
[ Năm thứ bảy, Ngọc Dịch. Kim Dương Bát Bảo Huyền Thân quyển thượng, nhập môn ]
[ Năm thứ mười lăm, ngươi đột phá tới tiểu thành ]
[ Năm thứ hai mươi chín, Ngọc Dịch. Kim Dương Bát Bảo Huyền Thân quyển thượng đại thành ]
[ Năm thứ bốn mươi hai, ngươi đạt đến viên mãn, nhục thân bước vào cảnh giới mới ]
[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: một trăm tám mươi bốn năm ] ...
Cũng không biết có phải lúc trước, Thẩm Nghi đã lãng phí quá nhiều thọ nguyên trong lúc thôi diễn võ học hay không, nhưng ở thời điểm nhìn thấy quá trình tu luyện diễn ra suôn sẻ, nhanh chóng như nước chảy thành sông trên giao diện, hắn lại có chút không quen.
Kết thúc rồi?
Đương nhiên, thôi diễn nhiều lân như vậy, Thẩm Nghi cũng phát hiện ra một vấn đề. Chỉ cân công phu mài nước không liên quan đến tư chất, thì khoản thọ nguyên tiêu hao sẽ ít ỏi hơn rất nhiều, nhưng chỉ cân đề cập đến ngộ tính thôi... là gần như tiêu hao sẽ gia tăng nhanh chóng, gân như không có hạn mức cao nhất.
Phỏng chừng Trương đồ tể kia bước ra ngoài, là muốn để hắn thử bộ công pháp này trước, cũng không biết thứ này có lợi hại như đối phương nghĩ hay không.