Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 68 - Chương 68: Điều Bình Thường!

Chương 68: Điều Bình Thường! Chương 68: Điều Bình Thường!Chương 68: Điều Bình Thường!

Hắn đưa mắt nhìn thanh bội đao đang đặt trên bàn, rồi không chút do dự xắn tay áo lên, rút đao ra, đặt lên cánh tay nhẹ nhàng vạch một cái.

Không có phản ứng.

Thẩm Nghi bắt đầu gia tăng sức lực theo thứ tự, rồi lần lượt nhìn thấy lưỡi đao bị làn da trên cánh tay của mình đẩy văng ra. Mãi cho đến khi hắn dứt khoát cho sát khí bám lên thân đao, lại hội tụ khí tức toàn thân, chém một chiêu Huyết Sát Đao Pháp xuống...

Trên cánh tay trắng nõn rắn chắc của hắn lập tức nổi lên một vầng sáng màu đen, mảnh sương đỏ trực tiếp tan đi.

Âm thanh "Răng rắc" giòn vang truyền tới. Thẩm Nghi nhìn thanh bội đao đã gãy lìa của mình, vẻ mặt đây kinh ngạc.

Chém nhiều yêu ma như vậy, bội đao cũng không gãy, ai ngờ đến cuối cùng, nó lại gấy trên chính thân thể của mình?

Có khoa trương quá không?

Đây là nội tình của môn phái giang hồ sao?

Hắn xoay người nhặt nửa đoạn lưỡi đao lên, bội đao cũng không rẻ, nhưng hắn có thể dựa vào con hổ yêu hôm qua, để đi đến nhà xưởng đổi một thanh khác.

Bên trong phòng là một mảnh yên tĩnh.

Thẩm Nghi có chút trúc trắc câm cây bút lông trên tay, tuy hắn không giỏi thư pháp, nhưng vẫn cố gắng hết sức điều khiển ngón tay mình, để mỗi chữ viết xuống đều rõ ràng hơn.

Kiếp trước khi còn là một tên lưu manh, chỉ vì một bộ quan phục của nha môn, hắn đã trở thành một con người chăm chỉ nghiên cứu, chẳng những biết về võ học quyền chưởng, về đạo lí đối nhân xử thế, ngay cả chuyện đọc sách biết chữ hắn cũng học lướt qua.

Có trí nhớ cơ bắp [1] ở đây, dù chữ viết không đẹp, cũng miễn cưỡng có thể đọc viết được, không quá đáng ngại.

Thêm nữa, Huyết Sát Đao Pháp chính là sản phẩm được hắn thôi diễn ra thông qua giao diện của bản thân, sau đó toàn bộ nội dung chi tiết của môn đao pháp này đều được rót vào trong đầu hắn, khiến cho công việc sao chép cũng không quá mức khó khăn.

Đợi đến thời điểm tan ca, Thẩm Nghi ngừng bút, hong khô mực, lúc này mới đưa tay cầm lấy đồ ăn do Trân Tể đưa tới.

Tuy món bánh bao hấp màu vàng của tiệm Hoàng Ký ở phố Đông, cộng thêm món cá ướp muối của người bán hàng rong vẫn rao hàng đầu phố, không được tính là mỹ vị, nhưng được cái giá cả khá phải chăng.

Thẩm Nghi nuốt mấy miếng đồ ăn xuống bụng, lập tức đứng lên hoạt động thân thể, rồi đẩy cửa đi ra bên ngoài.

Chỉ thấy Trương Đại Hổ đang ở trong sân, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, biểu cảm nhăn nhó, khổ không thể tả, trực tiếp đánh một bộ quyền pháp làm nóng người, trong khi đám huynh đệ Ngưu gia và Trần Tể lại đang vung đao liên tục.

Trương đồ tể cau mày, nhìn tư thế của người nào có chút không đúng, là hung hăng đá cho một cước.

"Bách Vân huyện to như vậy, phải dựa vào mấy động tác võ thuật đẹp mắt trong tay các ngươi để trảm yêu trừ ma sao?"

Trương đồ tể nghe được giọng nói này, lập tức quay đầu lại, khó hiểu hỏi: "Đúng là mấy tên phế vật, ngoại trừ tiểu tử họ Trân kia còn nhìn được một chút, những tên khác đều là phế vật cả lũ."

Những người còn lại chưa mở miệng nói gì, Trương Đại Hổ đã mở miệng trước: "Ai cam tâm tình nguyện đi trừ yêu chứ? Còn không phải do lão già điển lại kia trực tiếp chĩa mũi dùi vào đại nhân nhà ta ư? Lão không ép chúng ta chết đi là không chịu thôi đâu!"

Nghe vậy, Trương đồ tể có chút sửng sốt, dường như đã nghĩ thông điều gì, ông ta trực tiếp nhổ nước bọt xuống đất, quát: "Đám khốn nạn này."

Lại nói, trước khi đến nơi này, ông ta cũng không biết Bách Vân huyện có nhiều yêu ma đến vậy, phải đến đây rồi, thông qua sư huynh nói, ông ta mới biết. Trên thực tế, các nơi đều xảy ra tình trạng giấu giếm thông tin về yêu ma, nên đây cũng không phải chuyện gì lạ lùng.

Nói đâu xa, chỉ tính riêng năm ngoái, vì lý do tương tự mà có đến mười mấy tên huyện lệnh đã bị bên trên chém đầu. Nhưng mượn tay yêu vật, làm mấy chuyện bỉ ổi như diệt trừ phe đối lập, thì đúng là mặt mũi cũng không cần nữa rồi.

"Đến đây nào." Thẩm Nghỉ cũng không nhiều lời, trực tiếp vươn tay, đưa bộ đao pháp đã được chép xong tới.

Phải biết rằng, hắn nhất định phải giết yêu, mới kiếm được đủ thọ nguyên của yêu ma, cho nên ngay từ gốc rễ, mục đích của hắn đã trái ngược với kế hoạch của nha môn rồi. Đừng nói là bọn họ dùng quy củ ra ép người, ngay cả khi bọn họ dùng chút thủ đoạn âm hiểm khác, cũng là điều bình thường đến không thể bình thường hơn.

"Nhanh như vậy sao?" Trương đồ tể có chút bất ngờ, ông ta vui vẻ đưa tay đến nhận trang giấy kia: "Nói trắng ra, thứ ta suy xét được ấy chỉ là võ học luyện thể, còn có thể coi là một loại võ học luyện thể có bậc cửa thấp nhất trong rất nhiều môn phái ở Thanh châu, chỉ cần có đủ thời gian, gần như không tồn tại bất cứ bình cảnh gì."

Ông ta vừa cẩn thận cất tờ giấy ghi chép đao pháp vào trong ngực vừa dặn dò: "Luyện nó, phải tránh tâm lý nôn nóng, bất ổn, có gì không hiểu cứ tới hỏi ta."

"Đa tạ." Thẩm Nghi gật gật đầu, mở miệng chào tạm biệt đối phương, rôi mang theo thịt tươi và hạt hồi Trần Tể mua sẵn, nhanh chân rời khỏi phòng trực.

"Hắn còn biết nấu cơm ư?" Trương đồ tể gãi gãi đầu hỏi.

"Nếu ngài từng gặp Thẩm đại nhân của nửa tháng trước." Trân Tể hít sâu một hơi, tiếp tục đứng vững trên cọc, mở miệng cảm khái nói: "Ngài sẽ có cảm giác, những người như ngài ấy, có biết cái gì cũng chẳng lạ thường."

"Thật sao?" Trương đồ tể cũng không cãi lại, chỉ cười cười.

Xét cho cùng, nơi này cũng chỉ là một huyện thành nhỏ, đối phương lại là một tiểu sai dịch ở cái huyện thành nhỏ này, chưa từng đi Thanh châu, làm sao biết được thiên tài chân chính có phong thái như thế nào?

Trong mắt ông ta, cả về tâm tính lẫn thực lực, Thẩm Nghi kia rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn ông ta, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là như thế mà thôi.

[1] : trí nhớ cơ bắp(Muscle Memory), là một loại trí nhớ ngầm, có nghĩa là sau khi một người lặp lại một hành động nào đó trong một khoảng thời gian, đại não sẽ ghi nhớ hành động ấy lại, cuối cùng người đó có thể thực hiện động tác ấy mà không cần suy nghĩ nhiều.
Bình Luận (0)
Comment