Chương 671: Người Của Ngô Đồng Sơn Tới!
Chương 671: Người Của Ngô Đồng Sơn Tới!Chương 671: Người Của Ngô Đồng Sơn Tới!
Khoảng cách đã đạt tới cực hạn, cho nên thứ thiếu hụt hẳn là cảm giác thiên địa giao hòa. Mà thứ này hoặc là dựa vào thời gian đi rèn luyện, hoặc là cần một loại cơ hội nào đó, khiến cho đạo tâm thông suốt, chờ đến lúc nào đó tự bản thân sẽ lĩnh ngộ ra. Thẩm Nghi âm thầm thở dài. Chậc, mấy thứ vừa khó hiểu vừa tối nghĩa lại không thể cân nhắc ra này chính là thứ khiến hắn đau đầu nhất.
"Chủ nhân của ta." Thanh khâu lão tổ gần như đã khóc ra thành tiếng, chủ nhân đang suy nghĩ cái gì, không phải là muốn làm thịt nó chứ? "Trở về đi." Thẩm Nghỉ gật đầu với nó, hiếm khi lại thấy hắn không trực tiếp cưỡng ép thu hồi nó quay về bảng giao diện.
Sau khi kiểm tra phần dược độc đang lắng đọng bên trong cơ thể, hắn lập tức phát hiện, gần như chúng đã nhuộm toàn bộ thân thể Đạo Anh của mình thành một màu đen kịt rồi, may mà có sự tồn tại của Tuế Mộc, có thể chống cự được một phần.
Tạm thời không có việc gì chính là không có việc gì. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, về sau luôn có biện pháp giải quyết. Thẩm Nghi đã sớm quen với những sự cố thường xuyên xuất hiện trên con đường tu hành, một tán tu giống như hắn, không xảy ra vấn đề mới là lạ. Hắn một lần nữa mở ra bảng giao diện, lại đưa mắt nhìn về phía Vô Lượng Yêu Hoàng Cung.
Đúng vào lúc này, vạt áo hắc bào hơi chập chờn, Thẩm Nghi nhíu mày, lập tức đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.
Ba luồng khí tức, luồng nào cũng cực kỳ quen thuộc. "Sư tỷ, lát nữa ngươi cố gắng nhẫn nại một chút, đừng giống như lần trước..." Thanh Phong chân nhân đạp tường vân, nhưng lại không trực tiếp hạ xuống Khí tông, mà vươn tay túm lấy ống tay áo của Linh Hề, tận tình khuyên bảo: "Tính tình của hắn không tốt như Tiểu Khương, mà đây lại là pháp chỉ của sư phụ, ngươi chớ làm hỏng chuyện."
Theo lý mà nói, dù Nhiếp sử huynh được sủng ái nhất cũng bị hoán đổi đi, thì trong núi của bọn họ vẫn còn một vị đại sư tỷ, làm sao có thể đến phiên người ngoài? Cho nên, loại chuyện này còn khiến người ta lạnh lòng hơn cả lần trước.
Thật hiển nhiên, bởi vì phản ứng của đại sư tỷ vào lần trước khi sư phụ thu Khương Thu Lan nhập môn quá mức mãnh liệt, nàng gần như đã viết hai chữ đố ky lên mặt mình rồi, nên lần này Thanh Phong thực sự có chút lo lắng.
Linh Hề chân nhân mím môi, nhìn về phía thiếu niên non nớt bên cạnh. Với tính tình trước kia của nàng, chỉ dựa vào những lời này của Thanh Phong, kiểu gì cũng phải ăn một đòn linh áp mới được, nhưng bây giờ lại khác, kể cả khi tiến vào Đại Càn, nàng cũng không cảm thấy bản thân có gì để không cam lòng.
Bởi vì nàng đã nhận ra, với thiên tư và tâm tính của mình thật sự khó có thể gánh vác được trách nhiệm lớn.
Trên thực tế, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, chẳng qua bọn họ vẫn không nhắc đến ở trước mặt nàng mà thôi.
Ý niệm tới đây, Linh Hề cũng không mở miệng giải thích gì chỉ khẽ gật đầu nói: "Ừm." Chuyện lớn không làm được, nhưng loại chuyện nhỏ nhặt như này, nàng vẫn có thể xử lý tốt. Sư phụ để cho nàng đến đây, đơn giản là để biểu hiện Ngô Đồng sơn coi trọng tu sĩ kia mà thôi, vậy chỉ cần nắm chắc khí thế thì ít nói là được.
"Ngươi có thể thông cảm là tốt rồi." Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi. Không nói đến những cái khác, sau khi trở về từ Thiên Yêu quật, sư tỷ đã trở nên nhỏ nhẹ hơn rất nhiều. Khương Thu Lan đang yên tĩnh đứng ngay đằng sau hai người. Mặc dù vẻ mặt không thay đổi, nhưng trong lòng lại cảm khái ngàn vạn lần. Nhớ ngày đó nàng còn nhắc nhở Thẩm Nghi, nếu như không cần thiết, thì cố gắng hết sức đừng tiến đến quá gần tiên môn, lấy ngộ tính của đối phương, căn bản không cần sư thừa gì cả, cũng nhất định có thể đột phá Hóa Thần. Tránh xa bọn họ một chút, tránh bị người khác hạn chế. Nhưng ngay cả nàng, cũng chưa bao giờ nghĩ tới tình huống này. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, thanh niên kia đã đạt đến trình độ cần Ngô Đồng sơn tự mình đến mời rồi. Hơn nữa, đám tu sĩ cao ngạo này, đúng là đã hạ xuống tư thái áp đảo người khác, cũng bắt đầu cân nhắc đến chuyện mời khách tặng quà.
Thật sự là thế sự vô thường. Ngay khi hai người đang nói chuyện với nhau, lại không biết một hồi bạo loạn đã phát sinh ngay tại Khí Tông bên dưới.
Nhóm Âm Thần lấy Chúc Giác cầm đầu, dẫn theo Ngô Đạo An, cùng với đám đông đệ tử Khí Tông đang chậm rãi đi lên đỉnh núi.
Từ sau lần tranh chấp giữa Hứa gia và Huyền Quang động, Miêu tiền bối đã buông lời, từ nay về sau Ngô Đồng sơn sẽ không quản chuyện của Đại Càn nữa, không cần biết là chuyện tốt hay chuyện xấu. Nhưng ở thời điểm yêu ma đánh tới, đầu tiên có Huyền Kiếm chân nhân ra tay trấn giết, về sau lại có tiền bối Ngô Đồng sơn khác tới. Chúc Giác ngước mắt nhìn lên đám mây, trong lòng cũng không hiểu lắm, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ mấy năm nay Ngô Đồng sơn đều giả vờ kiêu ngạo, nhưng trên thực tế, bọn họ vẫn luôn đối đãi với Đại Càn như đồng minh chí thân? Nực cười...
Gã lặng yên nhìn về phía gian nhà sau lưng, đoán chừng nguyên nhân vẫn là Thẩm sư đệ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán... Bởi vì ngay sau đó, tiếng nói vang vang của Thanh Phong chân nhân đã truyền đến từ phía chân trời: "Đệ tử Ngô Đồng sơn đến bái phỏng Đại Càn Thẩm đạo hữu, mong chư vị chuyển giùm một tiếng."
Lời này vừa nói ra, không riêng gì đệ tử của Khí tông, ngay cả mấy luồng Âm Thần cũng lộ ra vẻ mặt cổ quái. Bọn họ còn chưa từng được nghe người của Ngô Đồng sơn khách khí như vậy.
Đổi lại là trước kia, người còn chưa tới, pháp chỉ đã đến, còn cần cưỡi mây ngoài trăm ngàn dặm đi tới đón chào, nhưng hôm nay tới cửa, bọn họ cũng biết thông báo trước để cho người ta chuyển lời giùm?
"Thanh Phong tiền bối mời vào thượng tọa, Thẩm đại nhân đang bế quan tu hành, mong chư vị chờ đợi một chút thời gian." Chúc Giác không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lại, mặc dù trong lòng gã biết xác suất lớn là mấy người này không nhìn thấy mình, nhưng cũng không mất lễ tiết, vẫn chắp hai tay. Chắp tay chính là lễ nghĩa của Đại Càn, mà chờ đợi chính là thể diện của Thẩm sư đệ.
Bây giờ người coi miếu họ Thẩm kia đã sớm không cần vội vàng buông chuyện trong tay xuống, một mực cung kính ra cửa nghênh đón người của Ngô Đồng sơn rồi.