Chương 672: Là Ai Trêu Chọc Ngươi Sao?
Chương 672: Là Ai Trêu Chọc Ngươi Sao?Chương 672: Là Ai Trêu Chọc Ngươi Sao?
Thanh Phong chân nhân bất đắc dĩ gãi gãi đầu, lại len lén liếc mắt nhìn sư tỷ nhà mình một cái. Gã thì không quan trọng, chỉ sợ sư tỷ cảm thấy bị mất mặt, lại làm ra chuyện ngu xuẩn gì thôi.
"Lui xuống đi." Vẻ mặt Linh Hề không thay đổi, chỉ lạnh nhạt gật đầu.
Sau khi ba người cùng nhau hạ xuống đỉnh núi, chờ đến lúc nhìn rõ dáng vẻ của nữ nhân đứng đầu kia, Chúc Giác và Ngô Đạo An đột nhiên liếc mắt nhìn nhau một cái: "..." Trong lòng mơ hồ có suy đoán... Đúng rối, đối phương chính là đại sư tỷ Ngô Đồng sơn, Linh Hề chân nhân trong truyền thuyết.
Sao cả nàng cũng tới?
Đây chính là tiền bối cao nhân có thực lực càng thêm mạnh mẽ so với Nhiếp Quân. Nghe nói đối phương đã bước vào Hóa Thần viên mãn, mơ hồ chạm đến cảnh giới cao hơn rồi. Tồn tại như vậy cũng đến bái phỏng Thẩm sư đệ làm gì?
Sẽ không phải người đến bất thiện chứ?
"Đừng ở đó mà đoán mò nữa, mau bảo Thẩm Nghi ra đây..." Thanh Phong chân nhân nhanh chóng bước đến trước mặt mọi người, hạ giọng nói: "Ta đã từng mời hắn ăn cơm, không phải người ngoài." Chúc Giác thoáng trầm mặc một lát rồi lắc đầu nói: "Xin chư vị hãy kiên nhẫn chờ đợi, Thẩm đại nhân bế quan chính là việc quan trọng nhất của Đại Càn ta, không thể quấy rầy."
"Các ngươi! Hít!" Lý Thanh Phong trợn trắng mắt, tức giận phất phất ống tay áo, đúng là một đám lừa bướng bỉnh. Chúc Giác vừa định mở miệng từ chối, lại không phát hiện Ngô Đạo An ở phía sau trừng mắt nhìn.
"Ai." Ngô Đạo An vuốt râu, nhìn về phía vị an tĩnh nhất trong ba người trước mặt. Nếu lão nhớ không lầm thì lúc trước sau khi tẩy luyện ở Võ Miếu, chính lão đã tặng Tiềm Uyên cho Thẩm sư đệ, và hình như lúc ấy, vị cô nương này cũng có ở bên cạnh đối phương?
Hắc hắc! Chúc Giác ơi là Chúc Giác, đã nói đầu óc của ngươi không tốt bằng lão phu rồi, ngươi quá mức cứng nhắc đi mài! Nghĩ đến đây, Ngô Đạo An rón rén rời khỏi đám người, bay về phía căn nhà gỗ kia, đứng ở cửa nhỏ giọng kêu gọi: "Thẩm sư đệ, bạn cũ của ngươi đến rồi!"
Cuối cùng Thẩm Nghi cũng đè được dược độc xuống, sắc mặt lại một lần nữa biến thành dáng vẻ bình thường. Hắn đẩy cửa bước ra, liếc mắt nhìn lão nhân này.
Sao lúc trước hắn không phát hiện ra người này cũng nhiều chuyện như vậy nhỉ? Thẩm Nghi chậm rãi đi đến trước mặt đám người, thản nhiên nói: "Có việc gì thì nói." Thanh Phong vốn nhìn thấy thanh niên này đi ra, còn muốn hàn huyên một chút, không ngờ đối phương lại chẳng cho mình một chút thân thiện nào, mà dường như trong lời nói còn mơ hồ ẩn chứa khá nhiều bất mãn. Là ai trêu chọc ngươi sao?
Lý Thanh Phong có chút không hiểu, lại vô ý thức nhìn về phía Linh Hề. Gã biết tính tình của người này không tốt, nhưng không ngờ đối phương lại trực tiếp bày ra tư thái như vậy.
Gã còn nhớ lúc ở Bát Phương Thực Lâu, đối phương rất dễ nói chuyện mà?
Đại sư tỷ sẽ không tức giận đấy chứ?
Nhưng vừa đưa mắt nhìn quá một cái, Lý Thanh Phong lại lập tức giật mình sững sờ tại chỗ. Chỉ thấy Linh Hề đang mở to hai mắt nhìn qua, hàng lông mi run lên nhè nhẹ, ngay cả nhịp hô hấp cũng trở nên hỗn loạn hơn nhiều. Nhìn nàng lúc này hệt như vừa bị sét đánh trúng, cứ một mực gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú dưới mái tóc tán loạn của thanh niên áo đen kia.
"Không phải chứ... hơi quá rồi đó..." Dù Lý Thanh Phong cũng biết sư tỷ nhà mình tương đối coi trọng dung mạo, nàng muốn chiêu mộ đệ tử cũng phải chọn người có dáng vẻ phi phàm.
Ừ thì đúng là dung mạo của tiểu tử Thẩm Nghi này cũng không tệ lắm, nhưng hẳn là chưa tới mức này chứ? Khương Thu Lan nhìn ra trạng thái khác thường của nữ nhân bên cạnh, đôi mắt trong suốt lập tức ánh lên mấy phần nghỉ hoặc.
Đúng vào lúc này, nàng lại nghe thấy một giọng nói bình tĩnh: "Lại đây."
Thẩm Nghi hơi ngoắc tay với nàng. Khương Thu Lan vô thức cất bước, lại thấy Linh Hề trực tiếp tiến lên một bước rồi.
Nàng trầm mặc một hồi: "..." Sau khi xác định là Thẩm Nghi đang nhìn mình, lúc này mới nhấc chân lên, tiến về phía trước.
"Ngươi đang làm gì thế?" Lý Thanh Phong lui về bên cạnh sư tỷ, vội vàng dùng cùi chỏ đẩy nàng một cái: "Lại phát điên gì vậy? Ngươi có thể bình thường một chút hay không?"
"Ta." Linh Hề nuốt nước miếng, cố gắng che giấu nỗi hoảng loạn trong mắt, cứ một mực ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Những người còn lại cũng phát hiện ra sự khác thường của vị tiên bối này.
Chúc Giác nhẹ nhàng nhíu mày. So với nói, hình như là Linh Hề chân nhân quen biết với Thẩm sư đệ, giống như người quen vừa mới gặp nhau, không bằng nói nàng đang sợ hãi Thẩm sư đệ sẽ đúng hơn.
Ừm... đây là loại tâm tình phức tạp muốn chạy trốn nhưng lại không nỡ rời đi. Quá kỳ quái!
"Tu luyện thế nào rồi?" Dường như Thẩm Nghi đã phớt lờ toàn bộ những người khác, trực tiếp đứng tại chỗ hỏi.
"Cũng không tệ lắm." Khương Thu Lan mím đôi môi đỏ mọng, một mực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh niên kia, trong mắt ánh lên một chút nhớ nhung khó có thể nhận ra: "Sư phụ nói, đợi thêm một đoạn thời gian nữa là có thể cân nhắc đến chuyện nhét vào linh căn thứ hai, Ngô Đồng sơn rất giàu có, đã chuẩn bị linh căn thượng phẩm cho ta rồi." "Đừng dùng những thứ đồ chơi kia của bọn họ." Thẩm Nghỉ lắc lắc đầu, lại lấy ra ba viên Hóa Thần Đan đưa qua: "Dùng cái này đi, nếu không đủ thì tới tìm ta."
Dựa theo đan phương do Nam Dương tông ghi chép còn lưu lại, thì mấy thứ ngoại vật linh căn kia chỉ là hàng tầm thường, dùng Hóa Thần Đan được tính là tâm trung, chỉ có tự mình ngưng tụ linh căn mới tính là thượng thừa. Tạm thời không chạm đến ngưỡng cửa đẳng sau được, nhưng cũng không cần thiết phải dùng ngoại vật nữa, dùng phương thức trung đẳng cũng coi như không tệ. "Cảm ơn." Khương Thu Lan nhận lấy đan dược, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Nghi.
So sánh với đan dược, kì thực hành động của đối phương lại đang nói cho nàng biết về một chuyện khác. Đó là từ nay về sau, hai người không còn là tiểu tu sĩ phải cả ngày tránh né Huyền Quang động lùng bắt nữa, cũng không cần che giấu thân phận nữa, đã có thể quang minh chính đại nói cho mọi người, nàng và Thẩm Nghi chính là đồng sự đi ra từ Thanh Châu rồi.