Chương 673: Nói Chuyện Thì Nói Chuyện, ...
Chương 673: Nói Chuyện Thì Nói Chuyện, ...Chương 673: Nói Chuyện Thì Nói Chuyện, ...
Với tính cách cẩn thận của Thẩm Nghi, có thể đưa ba viên đan dược này cho nàng ở trước mặt nhiều người như vậy, chỉ riêng hành động ấy thôi cũng đủ để chứng minh đối phương đã có tự tin và thực lực khống chế cục diện này rồi.
"Ta rất nhớ ngươi." Khương Thu Lan hít sâu một hơi, bỗng nhiên dỡ xuống tầng phòng bị bên ngoài. Lời nói đột ngột của nàng, cũng chỉ có một mình Thẩm Nghỉ có thể hiểu được. Tính cách của nữ nhân này chính là như vậy.
Lý Thanh Phong ngửi mùi thuốc nồng đậm, lại không thức thời mà mở lớn đôi mắt, tiến sát đến gần: "Thứ đồ chơi gì vậy? Mau cho ta xem một chút!"
"Oa! Oal Oal" Gã tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nhưng “Oa” cả nửa ngày cũng nói không nên lời: "Không biết."
Mặc dù không biết là gì, nhưng tại khoảnh khắc viên đan dược này hiện thế, gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía lòng bàn tay của Khương Thu Lan, trên mặt không tự chủ được mà xuất hiện mấy phần say mê. Tiên đan có thể khiến cả Ly Châu cũng phát sinh biến hóa, giờ phút này lại dễ dàng xuất hiện ở trước mắt bọn họ như vậy?
"Hình như ngươi không phải là người duy nhất có quà tặng." Hứa Uyển Vận ngửi mùi hương của đan dược, lại khẽ liếc tiểu nha đầu bên cạnh mình một cái.
Hứa Thanh Nhi nhéo eo nàng, sau đó nghiến răng nói: "Ngươi thật đáng ghét." Tóm đúng cơ hội vẻ mặt Thẩm Nghi thoáng dịu xuống cực kỳ rõ ràng, Lý Thanh Phong dứt khoát lấy túi trữ vật ra, bắt đầu nói chính sự: "Nói như thế nào đây, lần này là sư phụ bảo ta mang cho ngươi, chỉ cần ngươi..." Thẩm Nghi nhận lấy túi trữ vật, khẽ liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy bên trong chứa đầy Yêu Đan. Số lượng này nhiều hơn tổn thất của hắn lúc trước và không chỉ đơn giản là nhiều gấp mấy lần. Đến tận lúc này, vẻ lạnh nhạt trong mắt hắn mới bớt đi vài phần. Hắn thuận tay thu nó vào trong tay áo, rồi lập tức dời ánh mắt đi, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.V I P T R U Y EN F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
"Này! Ta còn chưa nói xong đâu, ngươi đừng quá đáng như vậy!" Lý Thanh Phong gấp đến độ giậm chân, má nó, tên này định đen ăn đen ngay trên người Ngô Đồng sơn, còn ở trước mặt nhiều người như vậy? Phi! Quá không biết xấu hổ mài
"Thật sự coi Ngô Đồng sơn ta không có người đúng không? Đại sư tỷ, ngươi xem hắn kìa!" Đúng là gã đánh không lại Thẩm Nghi, nhưng sau lưng còn có Linh Hề. Lời vẫn chưa dứt, đã thấy Thẩm Nghi gật đầu về nơi xa: "Tới đây."
Dứt lời, hắn lại một lần nữa - xoay người trở về căn nhà gỗ kia.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Linh Hề, đã thấy nữ nhân này thoáng sửng sốt một chút, rồi lập tức không nói một lời đã đi theo thanh niên kia tiến vào trong phòng, còn thuận tay đóng luôn cửa phòng lại.
Phanh.
Lý Thanh Phong dùng sức nắm chặt hai lọn tóc mai, hai mắt trợn trừng trừng.
Trời đánh, đến cùng là ai có thể nói cho gã biết, một màn trước mặt này là tình huống gì có được hay không?
Gã vẫn luôn lo lắng đại sư tỷ sẽ tức giận rồi làm sai chuyện, nhưng ai ngờ... từ sau khi nhìn thấy Thẩm Nghị, nàng lại trực tiếp biến thành ngốc nghếch như người câm. Đừng nói là mấy lời châm chọc gì đó, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đây là đại sư tỷ cuồng vọng của gã sao?
"Ta cảm thấy tim đập có chút nhanh rồi." Ngô Đạo An nói với Chúc Giác, thân là một lão nhân, lão thật sự không chịu nổi cảm giác kinh hãi như vậy. Bởi vì mỗi một động tác vừa rồi của Thẩm sư đệ đều giống như đang nhảy múa trên cương đao. Cho tới giờ khắc này, dù người của Ngô Đồng sơn vẫn chưa trở mặt, nhưng ngay cả đám người Đại Càn bọn họ lại cảm thấy có chút hổ thẹn rồi.
"Thẩm sư đệ tự có tính toán... Hẳn là vậy." Chúc Giác nhìn như trầm ổn, kì thực trong lòng cũng hoảng không thôi. Dù Đại Càn có trưởng thành nhanh hơn nữa, thì làm sao nhanh đến mức trực tiếp trở thành đối thủ của Ngô Đồng sơn được?
Bỏ qua tất cả nhóm môn đồ không nói chuyện, thì một mình lão tổ Ngô Đồng sơn đã đủ để cột ba bên đồng minh vào cùng một chỗ rồi. Khương Thu Lan cẩn thận thu hồi viên đan dược kia, thậm chí nàng còn không hỏi công hiệu cụ thể của nó. Đây vốn là thứ mà Thẩm Nghi cho, làm sao hắn có thể hại nàng được?
Nàng ngước mắt nhìn về phía căn phòng kia, một chút tò mò xẹt qua trong mắt.
Với nhận thức của nàng về Linh Hề, dù đối mặt với Nhiếp Quân, đối phương cũng chưa bao giờ để lộ ra dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn như vậy. Chẳng lẽ đối phương cũng từng chứng kiến ngọn núi cao hùng vĩ kia rồi?
Không nên nha. Trong trí nhớ của Khương Thu Lan, hẳn là Linh Hề chỉ đi ra ngoài có duy nhất một lần mà thôi.
Hơn nữa, nói chuyện thì nói chuyện, đóng cửa làm gì? Trong lúc mọi người đều mang tâm tư phỏng đoán, Linh Hề chợt tựa lưng vào cánh cửa gỗ, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh trước mắt, toàn thân đều có chút thoát lực. Nàng có thể nhận sai bất cứ kẻ nào, lại tuyệt đối không thể quên đi gương mặt này được.
Lúc trước, ngay dưới thân Huyền Minh Chu Hoàng, hắn đã biến thành Kim Tình Sư Tử ở trước mặt nàng.
Càng nghĩ, nhịp hô hấp của Linh Hề chân nhân càng thêm dồn dập, cuối cùng đã hóa thành một âm thanh nhỏ đến gần như không thể nghe thấy: "Ngươi đi đi, đừng làm tổn thương những người khác, ta sẽ coi như chưa từng nhìn thấy ngươi... Ta sẽ không nói cho sư phụ và Nhiếp Quân biết, ngươi đi nhanh đi, ta van cầu ngươi." Thẩm Nghi trầm mặc nhìn lại, rốt cuộc hắn cũng biết được năm thanh kiếm của Nhiếp Quân đến từ nơi nào rồi. Thứ ngu ngốc này. Quả nhiên là nàng ta đã nghĩ ngược lại toàn bộ câu chuyện rồi. Và mãi đến tận giờ khắc này, nàng ta vẫn cho rằng hắn chính là ảo ảnh do con Kim Tình Sư Tử kia biến thành. Thẩm Nghi trầm mặc hồi lâu, lập tức đá qua một cái ghế, nhẹ giọng nói: "Ngồi đi."
"Ta không ngồi..." Linh Hề vừa nói vừa run sợ dựa vào trên ghế. Nàng thật sự không có chút lòng tin nào, không dám tin mình có thể thắng được con sư tử này.
Đến tận lúc này, bộ dáng tàn bạo của đối phương lúc chém giết Huyền Minh Chu Hoàng, vẫn còn hiện lên rõ mồn một ở trước mắt, không nói đến tu vi và thủ đoạn, chỉ tính riêng khí tức sát phạt kia thôi, nàng cũng tuyệt đối không thể so sánh được.
Yêu lực ngập trời, còn có yêu thể mạnh mẽ, đều là chân thật đến không thể chân thật hơn.
Vì sao đám người Đại Càn này còn có thể cung kính đối với nó như thế?
Chẳng lẽ nó chưa bao giờ động thủ ở trước mặt người khác? Chưa từng để lộ ra một chút sơ hở nào?