Chương 674: Vật Trấn Cung!
Chương 674: Vật Trấn Cung!Chương 674: Vật Trấn Cung!
"Rốt cuộc là làm sao ngươi có thể đột phá tới Hóa Thần viên mãn chứ?" Thẩm Nghỉ cũng ngồi xuống.
Linh Hề ngơ ngác thật lâu, mới phản ứng được, vừa rồi đối phương không hề có ý châm chọc nàng, mà đang hỏi một cách nghiêm túc. "Ta... ta ở lại trên núi... ăn đan dược tu công pháp... Cái gì cũng không làm... cứ chậm rãi là có thể tương dung cùng thiên địa khí tức."
"Vậy vì sao đến nay ngươi vẫn không có Đạo Cung?" Thẩm Nghỉ cảm thấy có chút cạn lời nhìn sang, cho nên thứ như đạo tâm này cũng chưa chắc đã cao lớn bao nhiêu. Loại người cả ngày chỉ biết ăn ngủ, ngủ ăn, trong lòng không chứa nổi bất cứ chuyện gì nàng ta, thì trên thực tế cũng không có ý niệm gì thông suốt đáng nói, bởi vì từ trước đến giờ, nàng ta vốn chẳng có gặp phải bất cứ trở ngại gì.
"Sư phụ cho rằng ta không cần thiết phải tu tập Đạo Cung... Hơn nữa, vật trấn cung chỉ có một, nó được để lại cho Nhiếp Quân rồi." Linh Hề chưa bao giờ thổ lộ tâm sự với các sư đệ, vậy mà giờ phút này, dưới đôi mắt màu đen nhánh kia chăm chú nhìn vào, nàng ta lại thốt ra một câu như vậy. "Vật trấn cung là gì?" Thẩm Nghi cũng không khách khí, mượn cơ hội này hắn lập tức hỏi rõ ràng một lần. Dù sao hắn cũng khó mà tìm được một tu sĩ thứ hai có cảnh giới cao như vậyDocfull,vn- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !.
"Ta không thể... Sư phụ nói, Đạo Cung như họa, vật trấn như ấn." Linh Hề chân nhân cảm nhận được nhịp hô hấp của mình càng lúc càng khó khăn, nhưng vẫn không nhịn được tiếp tục mở miệng giải thích: "Bức họa dù đẹp đến đâu, cuối cùng cũng cần ấn con dấu xuống mới có thể củng cố hoàn toàn, thành tựu cảnh giới Phản Hư." "Vật trấn kia chỉ là thứ thô thiển kém cỏi nhất, nhưng cũng là thứ mà năm đó sư phụ liều mạng mới có thể cứu được về từ sư môn."
"Còn một thứ nữa nữa là gì?" Thẩm Nghi đứng dậy đi đến trước người đối phương, hai tay đè lên tay vịn của chiếc ghế, cúi người nhìn sang. Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia, toàn thân Linh Hề chân nhân lập tức trở nên căng cứng, nàng bị cảm giác áp bách cường thế kia bao phủ, gần như đã ngất đi, trong miệng chỉ có thể phun ra hai chữ cuối cùng: "Đạo bài."
Thẩm Nghi thừa nhận mình đang định cho đối phương một chút cảm giác áp bách, nhưng hắn thực sự không ngờ nổi, một đại tu sĩ cảnh giới cao như vậy, lại có thể ngất đi dứt khoát lưu loát
như thế.
Còn nhớ lần trước nữ nhân này giống như một bà điên hung hăng đánh Huyền Minh Chu Hoàng. Mà bản thân hắn, dù lớn lên có hung ác hơn nữa, hẳn là cũng không thể xấu hơn con nhện kia được. Thẩm Nghi buông tay vịn ghế ra, xoay người đẩy cửa rời khỏi. Thứ đầu tiên hắn phải đối mặt chính là gương mặt đầy hồ nghỉ của Lý Thanh Phong.
"Sư tỷ đâu?" Bên ngoài tòa trận pháp do Thẩm Nghi tiện tay bày ra, Thanh Phong chân nhân dù có vểnh tai đến mức cao nhất cũng không nghe thấy gì.
"Bên trong." Thẩm Nghi tùy ý nhích người, nhường lối đi cho đối phương rồi tiến về phía hai vị sử huynh Ngô Đạo An và Chúc Giác.
Ngay khi hắn dẫn theo hai người mờ mịt xuống núi, trong căn phòng nhỏ sau lưng lập tức truyền ra tiếng kêu bén nhọn của Thanh Phong chân nhân: "AI" "Hả?" Ngô Đạo An tò mò nhìn về phía Thẩm sư đệ.
Nghe được tiếng thét chói tai này, lão càng muốn biết vừa rồi trong phòng đã xảy ra chuyện gì. Nhưng rất nhanh, tâm tư hóng hớt ấy đã bị món đồ vật trên tay Thẩm Nghỉ hấp dẫn: "Đây là cái gì?" "Công pháp ta sao chép." Thẩm Nghi đưa núi sách dày cộp kia qua. Lo lắng bị người khác phát hiện ra điều khác thường, nên hắn chỉ mang theo hai miếng ngọc giản trận pháp, còn lại tất cả vẫn được đặt ở bên trong Tàng Pháp Các.
Mấy ngày nay, nhân lúc nhàn hạ khi luyện đan, hắn đã dành một chút thời gian ra sao chép toàn bộ.
"Chẳng lẽ lại là công pháp Hóa Thần?" Ngô Đạo An mở to hai mắt nhìn qua, hoàn toàn không bị vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm sư đệ mê hoặc. Lần trước, đối phương đưa Ly Hỏa Phần Tâm Chưởng, cũng bày ra dáng vẻ chẳng hề để ý này.
"Không hoàn toàn đúng." Thẩm Nghi lắc đầu.
"Ta đã nói rồi mà... Đống này cũng quá nhiều rồi..." Ngô Đạo An ngượng ngùng cười, nhưng ngay lập tức, nụ cười kia đã nhanh chóng đọng lại trên mặt.
"Cũng có cả Phản Hư."
Nghe lời ấy, Chúc Giác vừa đúng lúc đỡ lấy Tiểu Ngô, tránh để đối phương kinh hãi quá mà không nâng nổi đống công pháp kia.
"Buông, buông ra, ta chịu được." Ngô Đạo An lảo đảo bay lên, lại nhìn về chằm chằm vào xấp giấy trong tay, tựa như đang bưng lấy một đống than nóng bỏng.
Lão kinh ngạc nhìn chằm chằm vào thanh niên trước mắt. Võ Miếu đã cho đối phương cái gì? Ngoại trừ thứ mà Thẩm Nghỉ dùng công trạng đi đổi lấy, thì thứ bọn họ đưa cho hắn chỉ đơn giản là một thanh trường đao Tiềm Uyên, cùng với một chút hương hỏa nguyện lực bé nhỏ không đáng kể mà thôi. Mà Thẩm sư đệ đã tặng lại cho bọn họ cả một cái thông thiên đại đạo.
Đột nhiên Ngô lão đầu cảm thấy mắc cỡ không thôi. "Chúc sư huynh." Thẩm Nghi nhìn sang bên cạnh, lại vỗ vỗ vào bảo cụ trữ vật.
"Thẩm sư đệ cứ việc phân phó." Chúc Giác cũng không ngờ, lần này lại có chuyện liên quan đến mình.
Ngay sau đó, gã nhìn thấy một đống tiên đan diệu dược mà lúc trước ngay cả Ngô Đồng sơn tiền bối nhìn cũng thèm nhỏ dãi không thôi. Tổng cộng có mười hai viên, lại cứ như vậy bị Thẩm sư đệ hời hợt đưa tới: "Vật này tên là Hóa Thần Đan, có thể cung cấp cho tu sĩ Hỗn Nguyên đột phá cảnh giới, ngươi xem tình huống rồi phân phối là được." Chúc Giác cố gắng duy trì vẻ trấn định, đưa tay tiếp nhận mười hai viên đan dược kia, nhưng đầu ngón tay run rẩy đã trực tiếp bán đứng tâm trạng hiện giờ của gã, cho dù gã từng tôi luyện tâm tính đến mấy ngàn năm ở trong kho vũ khí, nhưng giờ phút này, cũng có chút dao động. Theo lý mà nói, nếu không tính Thẩm Nghị, tu sĩ có thực lực mạnh nhất Võ Miếu gần như luôn ở bên ngoài, thì bên trong Võ Miếu chỉ còn lại một vị lão tổ ngơ ngơ ngác ngác mà thôi. Nếu đột nhiên, trong nhóm bọn họ chợt xuất hiện một đám tu sĩ Hóa Thần cảnh, thì Võ Miếu vốn lấy Âm Thần làm chủ đạo, rất có khả năng sẽ khó mà giữ được địa vị.