Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 676 - Chương 676: Vẫn Còn Người Khác Cũng Ð...

Chương 676: Vẫn Còn Người Khác Cũng Ð... Chương 676: Vẫn Còn Người Khác Cũng Ð...Chương 676: Vẫn Còn Người Khác Cũng Ð...

[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Hai mươi hai ngàn năm ]

Vốn dĩ thọ nguyên cũng coi như sung túc, nhưng sau khi hắn đột phá cảnh giới, con số này lại có chút eo hẹp rồi. Đầu tiên là Đạo Cung cần lượng lớn thọ nguyên, tiếp theo Long Dược Thiên Tẫn cũng mới đạt đến tiểu thành mà thôi. Đó là chưa kể đến vẫn còn một bộ Linh Khu Pháp tốc hành tới Phản Hư Cảnh đang gào khóc đòi ăn. Thỉnh thoảng Thẩm Nghi cũng cảm thấy có phải mình đã quá kỳ quái hay không. Trước tiên bỏ qua tư chất không nói chuyện đến, thì có tu sĩ nào lại đi kiêm tu nhiều thủ đoạn như vậy, còn cố gắng tu luyện mọi thứ đến viên mãn chứ?

Ngay cả Nhiếp Quân - tồn tại được người người hâm mộ, cũng chỉ dựa vào một bộ Tử Tiêu Thần Lôi Kiếm Quyết, cùng với nguyên bộ Phản Hư Đạo Cung mà thôi.

Nhưng mỗi khi bởi vì một loại thủ đoạn nào đó mà bản thân có thể sống sót, thì hắn lại theo bản năng muốn học thêm vài thứ. Giết thêm vài con yêu ma, tuy phiền toái chút, nhưng dù sao cũng tốt hơn kẻ chết kia là mình. Nghĩ đến đây, Thẩm Nghi bắt đầu điều động thọ nguyên rót vào trong Vô Lượng Yêu Hoàng Cung.

[ Năm thứ nhất, ngươi thúc giục ngũ tạng Đạo Anh, kiệt lực hô hoán thiên địa linh khí, so với cái ao cạn trăm dặm lúc trước thì trong cảm nhận của ngươi bây giờ, nó đã là một mảnh đại dương dài đến ba ngàn ba trăm dặm, tùy ý chảy xuôi rồi. Thiên địa khí tức mênh mông như thế, đang nhanh chóng bổ sung toàn bộ cho Đạo Cung của ngươi ]

Thọ nguyên của yêu ma nhanh chóng trôi đi. Có cảm giác Thẩm Nghi đang cầm bút vung mực, tùy ý phác họa nên một bức tranh hung thần chỉ thuộc về riêng hắn trong thiên địa. Mãi cho đến khi thọ nguyên hao hết, hắn mới rút ra khỏi cảm giác huyền ảo kia, rồi lưu luyến không nỡ mà thở dài một hơi.

[ Năm thứ hai mươi hai ngàn, ngươi nhìn Đạo Cung rộng hơn ba trăm trượng, cảm khái sự mênh mông trong đó]

[ Phản Hư. Vô Lượng Yêu Hoàng Cung: Đại thành ] Nhìn cảnh giới từ nhập môn nhảy lên đại thành, Thẩm Nghỉ đã mơ hồ hiểu được, có lẽ tiến triển của Đạo Cung Pháp này có liên quan đến linh căn.

Đổi lại là tu sĩ hạ phẩm linh căn, đừng nói là Đạo Cung rộng ba trăm trượng, ngay cả ba mươi, năm mươi trượng, đoán chừng cũng là cực hạn của bọn họ rồi.

Nhưng đối với hắn, nếu lấy cảm xúc lúc trước để phán đoán thì dưới tình huống thọ nguyên sung túc, hẳn là con số năm trăm trượng mới là cực hạn của Đạo Cung.

"Còn kém rất nhiều." Thẩm Nghỉ chậm rãi đứng lên, nhìn về phía đám đông yêu hồn. "Chủ nhân của ta, có người ngoài tới gần, có đi ngăn cản bọn họ không?" Câu hỏi của Thanh Hoa chợt truyền đến trong lòng.

Thẩm Nghi có chút kinh ngạc, hóa ra ngoại trừ hắn, vẫn còn người khác cũng đang tìm kiếm bạch mã ư?

Rất nhanh, hắn đã cho ra trả lời khẳng định rồi lập tức thi triển Long Dược Thiên Tẫn biến mất tại chỗ cũ.

Trong núi sâu u tĩnh. Ba người ngừng pháp quyết, nhanh chóng hạ xuống trong rừng.

"Ngươi xác định là ở chỗ này?" Đồng Tâm Xuyến đã thay chiếc đại bào màu đỏ tươi ban đầu, đổi thành một bộ áo màu đen không bắt mắt. Gã cũng không tiếp tục sử dụng Đoán Thần Thiên Ti để bày trận nữa, mà cầm một mũi tên dài mạ vàng trên tay. Dư Triều An theo sát phía sau, cầm trận bàn che lấp khí tức.

"Không sai." Miêu Thanh Tuệ bấm pháp quyết, huyền tháp trước người lập tức thả ra một tấm màn sáng vô hình lan tràn ra bốn phía.

Ba người bọn họ phụng lệnh sư tôn mang theo Sắc Yêu Kim Tiễn đến đây giải tỏa nỗi lo lắng cho sư huynh.

Trước kia, vấn đề này đầu do Thanh Phong phụ trách, nhưng phiền phức lần này đã vượt xa khỏi phạm vi thực lực của đám tu sĩ bình thường bọn họ rồi.

Sư phụ vẫn cưng chiều Nhiếp sư huynh đến cực hạn, cũng giống như trước kia, không tiếc lấy tính mạng của nhóm đệ tử còn lại đi đổi lấy sự an toàn cho Nhiếp Quân. Nhưng đám người Miêu Thanh Tuệ vẫn không hề oán hận. Ngay cả Dư Triều An có tâm tư đơn giản nhất, cũng hiểu được lần này Nhiếp sư huynh tùy tiện xuống núi là vì cái gì.

Dưới mí mắt của đối phương, chuyện đám đồng môn nhà mình liên tiếp trọng thương mà về, rốt cục đã chọc giận vị sư huynh sát tâm nặng nề đó rồi.

"Chỉ dựa vào cây kim tiễn này có thể giết được nó thật sao?" Dư Triều An hít sâu một hơi, gã còn chưa bao giờ giao thủ với Thập Đại Yêu Hoàng: "Hơn nữa, đến tận ngày hôm nay, chúng ta vẫn không tìm được Cự Giác Yêu Hoàng và con sư tử kia kia, tin tức về tu vi của Nhiếp sư huynh thật sự có thể đè xuống được?"

"Trước tiên cứ chém Bạch Hồng Yêu Hoàng cái đã, đi một bước tính một bước vậy." Đồng Tâm Xuyến phun ra một ngụm trọc khí.

Mặc dù gã từng có suy đoán Kim Tình Sư Hoàng và Thẩm Nghỉ thật ra là cùng một người, nhưng cũng không có chứng cứ, trong lòng vẫn vô cùng lo lắng.

Sớm biết có ngày hôm nay thì không nên nghe theo sư phụ. Không tiết lộ biết chuyện bên ngoài cho Nhiếp sư huynh thì có sao đâu? Dẫu sao thời điểm đối phương muốn rời núi, cũng không ai có thể ngăn được.

Lần này thì hay rồi, cả sư huynh lẫn con sư tử kia, bất cứ ai trong hai bọn họ bị thương, đều là chuyện Đồng Tâm Xuyến không thể chấp nhận được.

Ý niệm tới đây, bỗng nhiên gã lại thoáng ngơ ngác một chút, rồi khóe môi lập tức tràn ra một chút quái dị. không hiểu sao theo phán đoán bản năng của mình, gã lại cho rằng, rất có khả năng sư huynh sẽ chịu thiệt trên tay con sư tử kia...

Chỉ ngây người trong nháy mắt như vậy, bỗng nhiên gã lại nghe thấy Miêu sư tỷ lên tiếng nhắc nhở: "Cẩn thận!" Lời còn chưa dứt, một luồng khí tức hùng hồn đã bộc phát trong nháy mắt, rồi lan tràn ra bốn phương tám hướng xung quanh, luồng kim quang chói mắt ấy gần như đã chiếm cứ tất cả tầm mắt của ba người bọn họ rồi.

Vẻ mặt ba người lập tức ngưng đọng lại. Nhưng tới khi nhìn rõ những bóng người xuất hiện trước mặt, cả đám lại đồng thời ngây ra trong chốc lát. Chỉ thấy cánh rừng rậm vừa rồi vẫn còn lặng yên không một tiếng động, thì lúc này lại đột nhiên có thêm một thân hình cao tới mười trượng rồi.
Bình Luận (0)
Comment