Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 677 - Chương 677: Suy Nghĩ!

Chương 677: Suy Nghĩ! Chương 677: Suy Nghĩ!Chương 677: Suy Nghĩ!

Chỉ thấy bộ Pháp Tướng màu vàng sậm cao ngất như ngọn núi nhỏ, chiếc áo choàng mỏng như cánh ve khẽ đung đưa trên lưng, đôi mắt với một mảnh kim quang lưu chuyển, đang hờ hững quan sát bốn phía.

Đôi Long Giao trên hai tay không ngừng xoay quanh, nhe răng nanh nhìn tới. Dù chưa nói chuyện, nhưng lại thể hiện ra ý tứ trục xuất không cho phép chối từ. "Làm ta giật cả mình." Miêu Thanh Tuệ vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi nói: "Ngươi ở chỗ này làm gì? Đừng làm loạn, chúng ta đang giải quyết chính sự." Dư Triều An lại đưa ánh mắt kiêng kị nhìn vào chỗ sâu kia. Từ đầu đến giờ, bọn họ vẫn luôn cố gắng che giấu khí tức, không ngờ cứ như vậy lại bị bại lộ ra ngoài rồi, nếu vì chuyện này mà quấy nhiễu đến con Bạch Hồng Yêu Hoàng trong kia, đoán chừng quá trình tiếp theo lại sinh ra rất nhiều trắc trở.

Chỉ có Đồng Tâm Xuyến vẫn một mực trầm mặc, nhìn chằm chằm vào bộ Kim Thân kia. Một lát sau, gã giơ Sắc Yêu Kim Tiễn trong tay lên ra hiệu.

Kim Thân Pháp Tướng chậm rãi lắc đầu.

Thấy thế, Đồng Tâm Xuyến cũng gật nhẹ đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu, lập tức nói khẽ: "Rút."

Gã đã nhận được thông điệp, việc Thẩm Nghi cần làm, không cần đám người mình hỗ trợ. Mặc dù gã cũng không biết việc kia cụ thể là gì, nhưng khẳng định là đối phương có thâm ý của chính mình, có lẽ hắn muốn mượn cơ hội này để giành lấy sự tín nhiệm của Đại Yêu Hoàng? Ừm... đây đúng là một cơ hội không tệ.

"Cứ như vậy mà đi luôn sao?" Dư Triều An thoáng ngây người một chút: "Cơ hội đánh trọng thương Yêu Hoàng ở quật thứ ba, không phải lúc nào cũng có."

Gã còn chưa dứt lời, đã bị Miêu Thanh Tuệ túm lên. "Không phải chứ, Thẩm Nghi là phụ thân của chúng ta hả?" Dư Triều An bất đắc dĩ chửi bậy một câutruyenggg.com- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !.

Lần trước gã gặp phải đối phương, tiểu tử kia còn đang giao thủ với Xích Tâm Xà Hoàng Hóa Thần trung kỳ, dù đối phương có trưởng thành nhanh đến mức nào, cũng không thể đạt đến trình độ gây ảnh hưởng đến sư huynh sư tỷ mạnh đến mức ngay cả mệnh lệnh của sư phụ, bọn họ cũng không để ý...

"Câm miệng, ngu ngốc." Đồng Tâm Xuyến liếc mắt nhìn gã, rồi nhanh chóng bứt ra bay lên không trung. Đúng vào lúc này, ba người bọn họ lại nhìn thấy một cái bóng trắng từ chỗ sâu trong dãy núi kia bay thẳng lên, quấn lấy bóng người kia, còn tràn ra một mảnh yêu khí ngập trời làm cho người hít thở không thông.

"A, cái này..." Miêu Thanh Tuệ nhanh chóng thu hồi huyền tháp. Quả nhiên, vừa rồi khí tức không hề che giấu của bộ Kim Thân Pháp Tướng kia đã làm kinh động đến con Đại Yêu nọ. Chỉ có điều ... thông qua luồng yêu khí tràn ngập này, nàng hoàn toàn có thể suy đoán được, con bạch ma kia vốn không trọng thương như những gì nó cố ý bày ra. Nghĩ đến đây, nàng lại theo bản năng nhìn về phía Kim Thân Pháp Tướng. Chỉ thấy đối phương vẫn một mực khoanh tay đứng thẳng, không có lấy một động tác nào, nhưng cũng nhìn không ra biểu cảm bối rối.

"Hình như hắn không hề quan tâm đến chúng ta." Miêu Thanh Tuệ lặng lẽ thở dài nhìn sang bên cạnh lại bất đắc dĩ cười một tiếng. Mảnh linh khí Đồng Tâm Xuyến vừa điều động đến, đã lập tức bị gã rót vào trong Sắc Yêu Kim Tiễn, hiếm khi gã cũng cười khẽ một tiếng: "Hình như là vậy."

Điên rồi! Tất cả đầu điên rồi! Dư Triều An đảo qua đảo lại trên mặt sư huynh sư tỷ nhà mình, theo cách nhìn nhận của gã về tình huống trước mắt, thì bộ Kim Thân Pháp Tướng kia đã cố ý làm bại lộ sự tồn tại của mấy người bọn họ, khiến cho con Đại Yêu Hoàng bên dưới phản ứng sớm hơn. Và rõ ràng, đây chính là hướng suy nghĩ sai lầm rồi, thậm chí còn có khả năng đối phương muốn cố ý đặt bẫy để giết chết bọn họ. Thế mà hai người này không nổi giận, ngược lại nở nụ cười?

Đúng là không hợp thói thường.

Ngay lúc lưu quang xuất hiện phía trên kim tiễn trong lòng bàn tay Đồng Tâm Xuyến, rốt cuộc Kim Thân Pháp Tướng cũng có động tác, chỉ thấy con Ám Kim Giao Long kia bỗng nhiên thoát ra, dùng cái đuôi nhẹ nhàng đụng xuống bả vai hắn.

Lần này ngay cả Đồng Tâm Xuyến cũng không khỏi có chút nghi hoặc. Dù Thẩm Nghỉ cần phải lấy được sự tín nhiệm của Yêu Hoàng, thì cũng không đến mức phải lấy đầu của mấy người bọn họ đi đổi chứ?

Gã thoáng do dự một chút, nhưng vẫn buông kim tiễn xuống.

Động tác rất nhỏ này, đừng nói là Dư Triều An, ngay cả Miêu Thanh Tuệ cũng có chút nghỉ hoặc. Đồng Tâm Xuyến vốn nổi danh là kể hung ác tàn nhẫn, có thể nói là một thành viên sống tại Ngô Đồng sơn nhưng xa lạ nhất đối với sư phụ. Bởi vậy, về chuyện lúc trước ở Thiên Yêu quật, đám đồng môn kia còn cho rằng, dù mình có chết ngay trước mặt gã, gã cũng sẽ dùng phương thức lý trí nhất để xử lý mọi chuyện.

Cứ cho là loại tâm tính độc ác tàn nhẫn ấy là giả vờ, thì chẳng lẽ bản tính đa nghỉ trời sinh của gã cũng là giả vờ sao?

Loại người như gã cũng có thể giao tính mạng của mình vào tay người khác?

"Phù." Đồng Tâm Xuyến thu hồi kim tiễn, trầm mặc nhìn về phía trước.

Chiếc áo bào màu đỏ tươi của gã tượng trưng cho sự kiêu ngạo không gì sánh kịp.

Mà trên thực tế, đầu óc của trận pháp sư như bọn họ luôn vượt hơn xa những tu sĩ lỗ mãng khác.

So sánh một chút, Thẩm Nghi kia có thể vượt qua gã trên phương diện tạo nghệ về trận pháp, thì khẳng định là đầu óc của hắn cũng nhất định là càng thông minh hơn, làm việc càng thêm chu toàn hơn. Nói cách khác, ở thời điểm bản thân nhìn mà không hiểu gì, phản ứng trước tiên của Đồng Tâm Xuyến chính là không ngại tự hỏi xem có phải vấn đề nằm ở chính mình hay không.

Gã suy nghĩ lại! Lại tiếp tục suy nghĩ!

Đôi mắt vẫn một mực nhìn chằm chằm vào con ngựa trắng dữ tợn đang đứng ở phía chân trời xa xa kia, da mặt Đồng Tâm Xuyến co rúm lại, gã đã suy xét cẩn thận rất nhiều lần, nhưng vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc là vấn đề nằm ở chỗ nào. Chỉ biết rằng, nếu còn tiếp tục nghĩ nữa thì tính mạng này coi như không còn rồi. "Sự huynh, ta vẫn luôn cho rằng ngươi giả vờ trầm ổn, không ngờ khi ngươi trông thấy Bạch Hồng Yêu Hoàng rồi, nhưng vẫn có thể vững vàng bình tĩnh như vậy..." Dư Triều An hổ thẹn nói lời xin lỗi với Đồng Tâm Xuyến.

"Đừng kìm nén, mau nói ra đi, hiện giờ chúng ta nên làm gì, tất cả đều nghe theo ngươi."
Bình Luận (0)
Comment