Chương 678: Vì Sao Kẻ Tới Lại Là Các Ngư...
Chương 678: Vì Sao Kẻ Tới Lại Là Các Ngư...Chương 678: Vì Sao Kẻ Tới Lại Là Các Ngư...
"Ta." Đồng Tâm Xuyến hắng giọng một tiếng.
Lấy tu vi Hóa Thần hậu kỳ của gã, càng có thể cảm nhận được lực lượng áp bách kinh hồn đến từ con bạch mã kia, thậm chí cảm giác này còn cường thế hơn nhiều so với lời đồn!
"Vì sao... Vì sao lại là các ngươi..." Phía chân trời, bạch mã vốn thần tuấn, nhưng giờ phút này, trên người đã có thêm một lỗ thủng dữ tợn, kéo dài từ trên đầu xuống đến tận phần đuôi. Huyết nhục đỏ tươi, nội tạng đang không ngừng nhúc nhích đầu bị lôi tương bao trùm, không cách nào khép lại được. Nhưng so với những vết thương này, điểm càng khiến người ta sợ hãi hơn chính là đỉnh đầu của nó. Chỉ thấy nó ép một viên đan dược màu đỏ thẫm cực lớn vào bên trong hộp sọ, khiến những tơ máu chỉ chít chằng chịt lòi ra từ trong hộp sọ, còn có một đống thịt nát chồng chất lên nhau, và viên đan dược màu đỏ thẫm kia dính chặt cùng một chỗ.
Đồng thời huyết khí toàn thân nó đều đang dũng mãnh tràn vào viên đan dược màu đỏ thẫm nọ.
Bạch Hồng Yêu Hoàng có vẻ vô cùng bi phẫn gào lên: "Nhiếp Quân đâu? Sao lại là các ngươi?"
Nó thực sự không hiểu. Nhiều năm trước sau khi tuột mất đối phương khỏi tay mình, nó vẫn luôn nghiên cứu về Nhiếp Quân, ngoại trừ thủ đoạn, phạm vi quan tâm của nó còn bao gồm cả bản tính làm việc của đối phương. Nhưng ở thời điểm hiện tại thủ đoạn của đối phương đã có sự bay vọt về chất.
Được rồi, chuyện này cũng thôi đi, dù sao gã cũng là thiên tài trong nhóm tu sĩ Nhân tộc, tình huống cảnh giới biến chuyển từng ngày cũng có thể tiếp nhận được. Nhưng tính cách thì làm sao có thể sai lầm được?
Tên liều mạng kia, một khi đã ra tay, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho nó như vậy được? Nó dám chắc là sau khi chém giết con sư tử kia xong, gã nhất định sẽ tới đây để kết thúc mọi chuyện.
Vì vậy, Bạch Hồng Yêu Hoàng mới không vội vã chạy về Thiên Yêu Quật, nó đang chờ đợi một cơ hội ngàn năm một thuở ấy.
Tất cả mọi người đều cho rằng nó đã bị trọng thương. Huống chỉ là tên Nhiếp Quân tự phụ kia. Đợi cho đến khi đối phương buông lỏng cảnh giác, nó sẽ dùng vạn năm thọ nguyên trực tiếp kết thúc đoạn khúc mắc đã dằn vặt mình suốt nhiều năm nay. Nhưng mà...
"Vì sao kẻ tới lại là các ngươi? Ngay cả đám phế vật các ngươi cũng dám ngấp nghé tính mạng của bản Hoàng hả?" Bạch Hồng Yêu Hoàng phát ra một tiếng hí dài, trong lòng nó vô cùng khó hiểu, rõ ràng là bản thân nó luôn muốn người trong thiên hạ nhớ lại sự khủng bố của Thiên Yêu quật, nhưng ai ngờ, ngay cả chính nó cũng bị khinh thường như vậy? "Hình như nó không để mắt đến chúng ta." Trong tiếng hí dài kia, Dư Triều An lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô: "Nó còn mắng nhóm chúng ta là phế vật."
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Vẻ mặt Đồng Tâm Xuyến vẫn không thay đổi.
Phế hay không phế cũng phải xem cột mốc bị đem ra so sánh là ai, ở trước mặt con bạch mã này, phỏng chừng trên thế gian cũng không có mấy người có thể đứng thẳng lưng mà nói chuyện được. "Vậy ngươi còn chờ gì nữa, bắn nó đi!" Dư Triều An bấm pháp quyết, lập tức gọi ra mấy vị Kim Giáp Lực Sĩ, chuẩn bị sẵn sàng nhanh chân chuồn đi.
"Hô." Đồng Tâm Xuyến nhìn về phía bộ Kim Thân Pháp Tướng vẫn một mực đứng yên phía dưới, bàn tay thoáng run lên, cuối cùng hắn lại đưa mắt nhìn thoáng qua phía chân trời.
Nếu như đối phương không đưa ra được một lời giải thích, thì gã thật sự không nhịn nổi.
Chỉ thấy trong màn trời trắng xóa kia, có một dải cầu vồng màu tím trắng không ngừng luân chuyển vắt ngang qua hai phía. Dường như bên trong có bóng người mơ hồ, như ẩn như hiện.
Chỉ một thoáng hoảng hốt như vậy, mà bóng người như ẩn như hiện kia lại lặng yên không một tiếng động trực tiếp xuất hiện ngay giữa chiến trường rồi.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy chiếc áo bào màu đen có những đường hoa văn màu vàng kia, Miêu Thanh Tuệ lại theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.
Ngược lại với nàng là Đồng Tâm Xuyến. Sau khi nhìn thấy Thẩm Nghi ăn mặc như vậy mà không phải là con sư tử kia như những gì bản thân từng suy đoán, gã thoáng sửng sốt một chớp mắt, chẳng lẽ mục đích của đối phương không phải là muốn giành được sự tín nhiệm của Yêu Hoàng?
Đây rốt cuộc là mưu kế gì? "Cho nên ngươi đã cho bọn họ sự tự tin này?" Bạch Hồng Yêu Hoàng trầm mặc một thoáng, lại đột nhiên không nhịn được ha hả cười rộ lên: "Ta biết ngươi là ai, đây là muốn bày ra pháp trận gì hả? Ngươi cho rằng bản Hoàng cũng giống như Kim Sí, có thể bị trận pháp của ngươi vây khốn sao?" "Tê." Nghe xong lời ấy, sắc mặt Đồng Tâm Xuyến hơi trâm xuống.
Cùng là trận pháp sư gã biết rõ, bị địch nhân sớm tìm hiểu hết mọi tin tức tin tức về mình là tình huống khó giải quyết đến cỡ nào đối với một người bày trận.
Quả nhiên, Bạch Hồng hờ hững đưa mắt nhìn bốn phía, con ngươi màu đen lấp lóe bất định. Một lát sau, đột nhiên nó lộ vẻ mặt nghỉ hoặc, bởi vì nhìn một hồi cũng không phát hiện được bất kỳ trận pháp nào tồn tại. Thẩm Nghi nhìn lướt qua Bạch Hồng, ánh mắt tập trung vào viên đan dược màu đỏ trên trán đối phương, rồi hơi phất tay lên.
Nương theo động tác rất nhỏ này, mảnh linh khí đầy trời lập tức trở nên xao động, dù dùng mắt thường nhìn lưới qua nơi nào cũng có thể cảm nhận được nó đang biến hình vặn vẹo.
Trong vòng mấy hơi thở tiếp đó, màn trời nhanh chóng hóa thành một màu đỏ thắm tràn đầy hung thần ác sát, phảng phất như một bức tranh đang được chậm rãi mở rộng ra.
Rống! Rống! Rống!
Tiếng thú rống hùng hồn giống như tiếng chuông lớn thẳng thừng vang lên, truyền đến những âm thanh đinh tai nhức óc, làm người ta sợ hãi không thôi.
Chín đôi mắt khủng bố khẽ mở, cẩn thận quan sát mặt đất, giống như những con hung vật viễn cổ vừa mới thức tỉnh.
Khí thế bừng bừng, sát khí vạn phần.
Ngay trong khoảnh khắc những bộ yêu khu bá đạo khổng lồ kia không ngừng quay cuồng ngụp lặn, con sóng máu màu đỏ tươi nhanh chóng hóa thành hình người, ngồi phía trên một chiếc bồ đoàn, bàn tay người nọ nâng lên, bày ra động tác ung dung như muốn điểm hóa thế gian.
"Ngươi đang tìm cái gì?" Thẩm Nghỉ cúi đầu xuống nhìn về phía Bạch Hồng, sau đó chậm rãi mở bàn tay ra.