Chương 74: Tri Huyện!
Chương 74: Tri Huyện!Chương 74: Tri Huyện!
"Tạ ơn Thẩm gia tha mạng!" Đến tận lúc này, nhóm thanh niên trai tráng vốn đang quỳ dưới đất, căng thẳng tinh thần, mới từ từ buông lỏng xuống, bọn họ liên tục hướng về phía thanh niên đang đi xa kia, dập đầu cầu xin tha thứ.
Trương đồ tể nhớ đến cái đầu đầy sẹo lồi của tên mới chạy trốn lúc nấy, lại nhìn về phía thi thể đã sớm bị đao khí chém không còn nhìn ra hình dạng con người, có điều suy nghĩ nói: "Hắn..."
"Điển lại đã bị yêu ma làm hại, chúng ta hiểu được." Mỗi người trong đám thanh niên trai tráng đang có mặt ở nơi này đều là kẻ tinh ranh, dù không có lá gan ra tay hàng yêu, nhưng ánh mắt xem xét thời thế vẫn phải có.
Bọn họ hiểu, Bách Vân huyện này sắp xong đời rồi! Bởi vì chuyện Thẩm gia liên tiếp diệt trừ yêu ma, tuyệt đối không thể giấu giếm được.
Trong khi ba năm liên tục, nha môn đều báo cáo lên trên là trong thành an bình, bách tính an khang, ngoài không có yêu họa, trong không có dân phẫn. Một khi chuyện này bị vạch trân, Huyện thái gia có mười cái đầu cũng không đủ để chặt.
Rất rõ ràng, dù những sự cố có liên quan đến yêu ma chỉ vừa mới phát sinh trong vòng mấy ngày ngắn ngủi vừa qua, thì Tri huyện vẫn phát hiện ra có điều gì đó không đúng, vì vậy mới sắp xếp cho vị cao thủ kia đi cùng.
Ở thời điểm này, khi nhớ đến dáng vẻ của vị đầu gầy đà đang liều mạng chạy trốn kia, tất cả mọi người đều hiểu rõ, hiện giờ ai mới là con cừu non đang đợi làm thịt.
"Hừ!" Trương đồ tể phất tay áo, trong lòng có chút ảo não, vội vàng đuổi theo Thẩm Nghi.
Đối phương dễ dàng chém giết hai con yêu ma, nhưng trên người chẳng có lấy một chút thương tích nào, trong khi ông ấy chỉ có một tên đầu đà gây cũng không thu thập được.
Vậy cuộc luận bàn hôm nay... đó tuyệt đối không phải là cố ý nhường, phải là trực tiếp để yên cho đánh, không thèm phản kháng mới đúng [1]!
Thế mà đối phương còn mở miệng gọi ông ấy một tiếng tiền bối, đúng là làm đồ tể xấu hổ muốn chết mà. ...
Đêm khuya, phủ tri huyện.
Trong đại sảnh, có một lão nhân đang tựa lưng vào ghế gỗ lim, ngâm chân trong chậu gõ, trên người chỉ mặc một chiếc áo lót màu trắng, một chiếc khố vải. Lão bình thản nhắm mắt, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn, dù nước trong chậu đã nguội cũng không phát hiện, hiển nhiên tâm tư hoàn toàn không đặt vào chuyện ngâm chân.
Tên gõ mõ ngoài kia đã gõ được ba lần. Theo lý mà nói, hẳn là mọi chuyện bên kia cũng xong xuôi rồi.
Ánh mắt của Tống Trường Phong và hai con chó họ Lưu này thật không tệ, một người chọn lựa một người bồi dưỡng, tới cuối cùng lại khăng khăng nuôi cho mình một cái mầm tai họa.
Lúc trước, bọn họ còn nói cái gì, có tiểu sai dịch kia ở đây, đám yêu gia đều rất hài lòng, không có nửa câu oán hận.
Hừ, đã nằm trong phòng liệm cả rồi thì lấy gì tới oán trách?
Nếu đối phương thật sự là hạng người võ nghệ cái thế, có thể thay lão tiêu diệt đám yêu ma chung quanh thì cũng thôi, ngân lượng mỹ nhân nên dâng hiến, muốn gì cũng tuyệt đối không thiếu phần đối phương.
Ai ngờ kẻ này làm chuyện gì cũng dở ông dở thằng, ngoại trừ chuyện xấu ra, chẳng có một tí xíu tác dụng nào cả, đáng chết!
"Sao bây giờ mới vê?" Tri huyện mở mắt, nhìn về phía bóng người vừa chật vật phá cửa phòng kia.
"Nhanh! Bạc! Mau chất hết ngân lượng của ta vào xe đi, ta phải về Thanh châu, phải lập tức đi ngay!" Vị đầu đà vừa trở về đã thở hổn hển, vội vàng lao đến, vươn tay túm cổ áo tri huyện ngay dưới ánh mắt đầy kinh ngạc lẫn nghi ngờ của lão.
"Ngươi... Ngươi đây là có ý gì? Ân sư để ngươi đến đây bảo hộ ta, bây giờ mới được mấy tháng, ngươi đã muốn đi?"
"Bảo vệ con bà nhà ngươi! Họ Lưu kia cấu hết với con yêu ma ngu xuẩn kia, đã chọc tới tên sát tinh ấy rồi. Nếu còn không đi, chỉ sợ hắn sẽ đến phá cửa, chém thủ cấp của ta xuống mất!" Vào thời điểm này, đôi mắt của vị đầu đà gầy trực tiếp trợn lên to tướng, bên trong đầy rẫy tơ máu.
Ông ta đến Bách Vân huyện chỉ muốn kiếm chút bạc tiêu thôi, tuyệt đối không muốn vứt cái mạng mình ở chỗ này.
Có điều khiến ông ta nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc nơi hẻo lánh nhỏ bé này, làm sao có thể nuôi dưỡng ra một cao thủ võ đạo như vậy?
"Ngươi buông bản huyện ra trước... Gấp cái gì... Hắn cũng chỉ là một tên sai dịch, là người của triều đình! Không phải giang hồ võ phu các ngươi!" Tri huyện nói đến đây cũng tức giận lên rồi, lão trực tiếp đưa tay tới, muốn tách đầu ngón tay của đối phương ra, ai ngờ chỉ thử một cái, lại thực sự tách được rồi.
Huyện thái gia đờ cả người, trơ mắt nhìn một kẻ vừa rồi còn sống sờ sờ, nãy đã không còn hơi thở, chỉ khác là trên cổ họng ông ta vừa có thêm một cây châm nhỏ bằng lông trâu.
Ngay sau đó, một thanh niên gây nhỏ đang câm một cây đầy những món đồ chơi làm bằng đường trên tay, miệng cười hì hì, vui vẻ thu hồi ống phi tiêu, thản nhiên từ bóng đêm bên ngoài đi vào trong phòng.
Sau lưng gã, có người ăn mặc như xa phu, có người ăn mặc như phú thương, thậm chí còn có người ăn mặc như kẻ ăn mày...
Mười mấy người bọn họ lục tục đi vào nhà, thản nhiên tìm một chỗ ngồi xuống.
Đương nhiên, mười mấy người này hoàn toàn không giống nhau, cả về thân phận lẫn cách ăn mặc trên người, và điểm giống nhau duy nhất giữa bọn họ, lại chính là biểu cảm khác biệt hoàn toàn với thân phận và bộ y phục trên người.
Đó là ánh mắt hờ hững như đang nhìn từ trên cao xuống.
Mà đối tượng bị những ánh mắt hờ hững ấy rọi vào, lại là Huyện thái gia đang run rẩy vươn tay đẩy thi thể trên người xuống.
[1l : nguyên văn "đây không phải phóng nước, phải là phóng biển mới đúng". Từ "phóng nước" ]#7k - có nghĩa bóng là cố ý nhường để đối phương thắng lợi.