Chương 75: Ngọc Dịch. Tứ Hợp Chân Cương!
Chương 75: Ngọc Dịch. Tứ Hợp Chân Cương!Chương 75: Ngọc Dịch. Tứ Hợp Chân Cương!
"Các ngươi... Các ngươi là ai, sao dám tự tiện xông vào Phủ tri huyện?”
Mọi người không nói gì, chỉ đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa.
Theo tiếng bước chân vang lên, một bóng người vừa nhấc đế giày bước qua bậc cửa. Người tới có thân hình cao lớn, mặc một bộ duệ tát trường sam [1] bằng gấm đen, eo thắt đai bạch ngọc, trên vai dùng kim tuyến thêu hình một con sói dữ nhắm người mà cắn. Ống tay áo của người này cũng thêu hoa văn tương đồng như vậy, tổng cộng là ba đường.
Nam nhân nọ bước vào trong phòng, tùy ý tuân tra một phen, sau đó mới cất giọng có phần lạnh lẽo: "Cấu kết với yêu ma, đi điều tra thân phận của hắn xem sao."
"Được."
Nghe vậy, người ăn mày kia lập tức đi qua, ngón tay bẩn thỉu nhanh chóng chạy trên đầu bộ thi thể của vị đầu đà gầy vừa chết, một lát sau mới ngẩng đầu lên cười nói: "Đi theo con đường luyện thể, công phu luyện chỉ... Thần Ưng Trảo, là môn đồ của Kim Cương môn. Hay lắm lão Lưu, cái cổ của tên võ phu tôi thể này cũng không ngăn được ám khí của ngươi."
Thanh niên vác que đường cười hắc hắc, lập tức khoát tay nói: "Nếu cứng rắn thêm một chút thì không được."
Nam nhân ngồi xuống ghế chủ vị, khẽ gật gật một cái, nói: "Đưa thư cho Kim Cương môn, bảo bọn họ tự mình đến Trấn Ma Tỉ lĩnh phạt."
Từ khi nhìn rõ y phục của người này, sắc mặt viên tri huyện đã hóa thành một mảnh trắng bệch, chẳng khá hơn sắc mặt người chết là bao.
Bởi vì đây vốn là trang phục của giáo úy Trấn Ma Ti, mà ba đường hoa văn lại có nghĩa là đối phương thuộc dạng tư lịch rất dày trong nhóm giáo úy.
"Người họ gì?" Lão lấy hết dũng khí, mở miệng đặt câu hỏi.
Kỳ thật, lão càng muốn hỏi vì sao thời gian chưa tới, đối phương lại có mặt ở Bách Vân huyện rồi?
"Huyện gia quá khách khí rồi, miễn quý [2], Lý Tân Hàn." Nam nhân liếc mắt nhìn lại, trên mặt thoáng hiện vài phần ý cười: "Làm phiền ngài tự trói mình lại, chúng ta còn có chuyện quan trọng cần bàn."
Phố Tây, Bách Vân huyện.
Thẩm Nghi quay người nhìn đám đông đằng sau: "Tất cả giải tán đi, về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.'
Với bọn họ, chuyện xảy ra tối hôm nay cũng là một hồi tai bay vạ gió.
Đặc biệt là Trương Đại Hổ, gã vốn hoành hành bá đạo trong huyện đã quen, từ trước đến giờ vẫn thuận buồm xuôi gió, ai biết đâu, bản thân vừa thu lại một chút tính tình, đã bị đám đồng nghiệp cầm đao dí đến, thiếu chút nữa đã bị chém chết toi rồi.
"Thẩm đại nhân đi thong thả." Đám người Trần Tể chắp tay tán thành.
Trương đồ tể đang đứng bên cạnh lại há hốc mồm, muốn tiếp tục vấn đề vừa rồi.
"Ta không cố ý nhường, chẳng qua bản thân ít luận bàn với người khác, vì vậy có chút cảm ngộ mà thôi." Thẩm Nghi có chút đau đầu với người này, vừa trả lời vừa vươn tay khẽ xoa xoa mi tâm.
"Vậy còn nghe được." Trương đồ tể chép miệng, cuối cùng cũng tìm lại được một chút tự tin.
Thẩm Nghi tiễn mấy người bọn họ rời đi, mới chậm rãi đi về phía gian phòng nhỏ thuộc về mình.
Hiện giờ cẩu yêu và lão vượn già đều đền tội cả rồi, đừng nhìn tu vi của chúng nó chẳng ra gì, nhưng trên thực tế, chúng nó lại là mối nguy hại lớn nhất đối với Bách Vân huyện.
Hảẳn là mấy ngày tiếp theo, cuộc sống của hắn sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Thẩm Nghi bước đến trước phòng, đưa tay muốn gõ cửa, nhưng nhìn bóng đêm dày đặc trước mắt, bàn tay đang vươn ra lại vội vàng thu về.
Chắc nàng ta đi ngủ rồi?
Lâm Bạch Vi đang ngồi trước bàn, nghiêm túc sao chép võ học. Chỉ có bàn tay trái đang siết chặt là để lộ ra vài phần lo lắng trong lòng.
Ban đầu, nàng chỉ muốn lừa gạt tên sai dịch khốn kiếp kia một phen, lấy đó để bảo vệ tính mạng cho mình, ai ngờ qua được một đoạn thời gian, đối phương lại thay đổi đến chóng mặt, gần như không một hôm nào trở về nhà với bộ y phục trên người sạch sẽ... khiến cho cách nhìn của Lâm Bạch Vi đối với hắn cũng dân dần phát sinh biến hóa.
Xét cho cùng, ở thời loạn thế này, người có can đảm diệt yêu sẽ không phải kẻ xấu.
Nhưng chuyện đêm qua lại khiến đáy lòng nàng sinh ra một tia tức giận.
Bách Vân huyện to lớn như vậy, chẳng lẽ phải dựa vào một người như hắn đến trấn thủ yêu ma? Mà chỉ cần có chút sơ hở chính là đao binh chĩa thẳng về phía nhau? Phải biết rằng, Lâm Bạch Vi nàng chính là người mỗi ngày đều tự tay giặt đi từng vệt yêu huyết dính trên y phục của đối phương.
Thẩm Nghi có phải là hạng người lười biếng biết chuyện không báo hay không, nàng chính là người rõ ràng nhất!
Huống chỉ ... việc này vốn không hợp lý.
"Về rồi à?" Bỗng nghe thấy tiếng đẩy cửa, một tia vui mừng lập tức xẹt qua gương mặt xinh đẹp của Lâm Bạch Vi, nàng vội vàng đứng dậy nhìn xem.
Thẩm Nghi thoáng ngẩn người, nhưng rất nhanh, đã gật gật đầu thay cho lời chào hỏi, rồi cởi áo ngoài đặt ở trên tủ, lại đưa tay cầm lấy một xấp giấy trên bàn, vừa lật xem vừa kinh ngạc hỏi: "Nhiều vậy?”
"Võ học Ngọc Dịch cảnh có liên quan đến kinh mạch khiếu huyệt, cùng với phương thức điều động khí tức ngọc dịch, đương nhiên không thể đánh đồng với võ học bình thường được. Ngươi đừng nóng vội, để ta đọc lại mấy lần trước đã, tránh bỏ lỡ điểm sai sót nào." Lâm Bạch Vi giải thích qua loa mấy câu, chợt phát hiện lần này đối phương không bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi nói: "Ngươi tắm rửa sạch sẽ đi, ta hâm nóng đồ ăn cho ngươi trước."
"Không cân, ta không có hứng thú."
Ánh mắt Thẩm Nghi đảo qua những trang giấy trong tay, nhìn như qua loa mờ nịịt, nhưng trong đáy mắt lại lóe lên một tia vui sướng bất ngờ.
Bởi vì trên giao diện của vừa có thêm một dòng nhắc nhở mới tinh.
[ Ngọc Dịch. Tứ Hợp Chân Cương (chưa nhập môn) ]
[1l : nguyên văn EÏ#‡<3>
[2] : nguyên văn ##ã - theo tìm hiểu thì đây là một cách nói khiêm tốn khi được người khác hỏi mình họ gì, có thể hiểu nôm na là dòng họ nhà tôi cũng không cao quý gì đâu...