Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 76 - Chương 76: Tâm Viên - Tứ Hợp Chân Cương Viên Mãn!

Chương 76: Tâm Viên - Tứ Hợp Chân Cương Viên Mãn! Chương 76: Tâm Viên - Tứ Hợp Chân Cương Viên Mãn!Chương 76: Tâm Viên - Tứ Hợp Chân Cương Viên Mãn!

Có lục soát cả Bách Vân huyện này cũng chưa chắc đã tìm ra một quyển võ học Ngọc Dịch cảnh, vậy mà hiện giờ, nó lại yên tính nằm trong tay Thẩm Nghi như vậy.

"Dù ở trong Ngọc Dịch cảnh, đây cũng là một thủ đoạn bá đạo cực kỳ hiếm thấy, không phải người có nội tình thâm hậu thì không thể dễ dàng sử dụng được đâu. Đúng là nó không quá thích hợp với tình huống hiện tại của ngươi, nhưng tạm thời ta chỉ có thể lấy ra thứ này được thôi." Lâm Bạch Vi đi vào phòng bếp, lại mở miệng nhắc nhở hắn một câu: "Nhớ nha, tập võ phải tiến hành theo chất lượng."

Một lát sau, nàng mang canh thịt hầm với một bát cơm lớn đặt lên bàn, nói: "Sư phụ ta từng nói, không cân biết đã nhìn thấy bao nhiêu máu, hay chứng kiến thảm trạng tồi tệ đến mức nào, vẫn phải ăn cơm."

Lâm Bạch Vi vẫn không thừa nhận mình có sư môn, nhưng tối nay lại không thèm để ý, trực tiếp nói ra hai chữ sư phụ.

Thẩm Nghi khẽ mím môi, cũng không từ chối ý tốt của đối phương, chỉ lặng lẽ câm lấy đôi đũa trộn một ít thịt đã hâm nhừ và cơm vào với nhau, rồi thuần thục quét sạch cả bát.

Sự ấm áp của đồ ăn đã xua tan cảm giác u ám trong lòng.

Thẩm Nghi đổ hết bát canh thịt vào dạ dày, mới thỏa mãn xoa xoa bụng.

Lâm Bạch Vi thấy thế, khóe môi hơi nhấch lên, lại bước đến, thu dọn đống bát đũa rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Đợi cho đến khi trong phòng yên tĩnh xuống, Thẩm Nghi mới xoay người lên giường, lại mở giao diện ra.

Tứ Hợp Chân Cương... cái tên này không phải nội công, dường như cũng có không liên quan đến đao kiếm.

Thế thì bá đạo ở chỗ nào?

[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: 650 năm ]

Thẩm Nghi không vội đi thôi diễn võ học, mà lấy ba viên Thú Nguyên ra, ba viên này chính là chiến lợi phẩm đến từ hổ yêu và vượn yêu. Hắn ngậm một viên trong miệng, rồi nhanh chóng rót thọ nguyên của yêu ma vào trong Tứ Hợp Chân Cương.

[ Năm thứ nhất, ngươi cưỡng ép tu luyện pháp môn Ngọc Dịch cảnh, lần lượt phá giải từng văn tự tối nghĩa, cũng thuận tiện hấp thu Thú Nguyên của hổ yêu ] ( Năm thứ ba, rốt cuộc ngươi cũng đọc hiểu được môn võ học này, viên Thú Nguyên kia đã sớm bị hấp thu xong, toàn bộ khí tức bên trong khiếu huyệt thứ nhất của ngươi đều hóa thành ngọc lộ }

[ Năm thứ hai mươi chín, ngươi đã bước đầu lý giải được cái gì gọi là tứ hợp, đó chính là thiên địa nhân kỷ, cũng thành công thực hiện được bước đầu tiên, đó là "Khí và thân hợp", Tứ Hợp Chân Cương nhập môn }

[ Năm thứ ba mươi hai, ngươi tiến triển khá chậm chạp, nguyên nhân chủ yếu nằm ở chỗ khí tức trong cơ thể không đủ để ra sức thi triển môn võ học này, mỗi lần thử nghiệm, đều sẽ tiêu hao toàn bộ khí tức tích tụ được trong khiếu huyệt } ...

Đến đây, Thẩm Nghi ngừng rót thọ nguyên của yêu ma vào Tứ Hợp Chân Cương, để bỏ viên Thú Nguyên thứ hai vào trong miệng.

[ Năm thứ bốn mươi ba, dưới sự trợ giúp của Thú Nguyên vượn yêu, tốc độ hồi khí của ngươi tăng nhanh, từ đó lĩnh ngộ được "Tâm Viên". Trải qua thời gian tu tập lâu dài, ngươi đã đột phá Tứ Hợp Chân Cương đến tiểu thành ]

[ Năm thứ bảy mươi hai, ngươi lại một lần nữa phát hiện ra tâm quan trọng của tư chất và bảo dược. Thứ trước làm ngươi tiến triển chậm chạp, thứ sau lại khiến ngươi không thể lấy cần cù bù ngốc nghếch ]

Đọc đến đây, Thẩm Nghi không chút do dự, lập tức ném viên Thú Nguyên thứ ba vào bụng.

[ Năm thứ chín mươi tư, Tứ Hợp Chân Cương đại thành. Lúc này, chỉ cần ngươi phất tay lên, sẽ có mưa rào đầy trời, giống như thần tiên lục địa, nhưng chỉ một mình ngươi mới biết, một cái vung tay này đã tiêu tốn tới mấy năm tích tụ trong người ]

[ Năm thứ một trăm ba mươi, nhiều năm không có một chút tiến triển nào, ngươi cảm nhận được thống khổ, tập võ không còn là trả giá bao nhiêu, thu lại bấy nhiêu nữa, không hiểu chính là không hiểu, không ngộ được chính là không ngộ được... Ngươi dần dần trở nên oán trời trách đất ]

[ Năm thứ một trăm chín mươi, trải qua năm tháng ăn mòn gặm nhấm, ngươi đã mất đi tâm tư oán giận, chỉ còn yên tĩnh tích lũy khiếu huyệt, cô đọng ngọc lộ, chờ mong lần thử nghiệm tiếp theo ]

[ Năm thứ hai trăm sáu mươi, ngươi đần độn đứng dậy, không có một chút linh cơ đốn ngộ gì, chỉ là ngàn vạn lần xuất thủ giống nhau như đúc, nhưng lần này lại có một chút biến hóa. Vấn đề là tư tưởng trong đầu ngươi vốn đã chết lặng rồi, thậm chí còn không biết chút biến hóa này phát sinh do đâu ]

[ Tứ Hợp Chân Cương, viên mãn! ] [ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: ba trăm chín mươi mốt năm ] ...

Hai mắt Thẩm Nghi thoáng mờ mịt một hồi.

Thứ áp lực vô cùng to lớn kia, cùng với loại cảm giác mờ mịt tựa như 'chỉ biết hiện tượng mặt ngoài chứ không hiểu bản chất và nguyên nhân sinh ra đang tràn ngập trong lòng, khiến cho bản thân đã thành công, nhưng ngược lại, càng khiến tư tưởng rơi vào nỗi nghi hoặc còn lớn hơn nữa.

Rất nhiêu cảm xúc đan xen, hội tụ vào nhau, lại xẹt qua trong đầu nhanh như một cái chớp mắt...

Không hiểu sao dạ dày của hắn bắt đầu co giật, như muốn nôn cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.

Cũng may, chỉ thoáng chốc, mọi chuyện đã khôi phục bình thường rồi.

"Hít." Thẩm Nghi vuốt vuốt khuôn mặt, quá trình tập võ này cũng không khác gì công việc của hắn ở kiếp trước.

Ban đầu khi mới nhập môn, chỉ cần học thuộc mấy công thức tính điểm không khó, nhưng cái gọi là viên mãn kia, lại đòi hỏi đối phương phải học thuộc làu, phải thông hiểu đạo lí, thậm chí còn phải lý giải đầy đủ toàn bộ nội dung trong quyển sách kia.

Người có thể làm được đến mức này, ít nhất cũng là chuyên gia trong lĩnh vực ấy.

Cũng chỉ có loại người nắm giữ trợ lực mạnh mẽ như hắn mới dám sinh ra tâm tư luyện toàn bộ những môn võ học mình đang có trong tay đến viên mãn.

Đợi cho đến lúc những cảm xúc vô dụng trong đầu tan đi, chỉ còn lại mọi thứ vê môn võ học Ngọc Dịch cảnh này, hắn mới xem xét giao diện.

[ Ngọc Dịch. Tứ Hợp Chân Cương (viên mãn) ] [ Sơ cảnh. Tâm Viên: Ngươi đã rõ tập tính của yêu vật loài vượn như lòng bàn tay, trèo núi như giẫm trên đất bằng, hiệu suất tiến triển võ học về bộ pháp tăng lên ]
Bình Luận (0)
Comment