Chương 78: Giang Hồ Này Vui Phết!
Chương 78: Giang Hồ Này Vui Phết!Chương 78: Giang Hồ Này Vui Phết!
Thậm chí nếu một ngày nào đó, hắn bị yêu ma bắt đi, đối phương còn có thể kiêng ky bối cảnh của mình một chút, nghĩa là vẫn có khoảng trống để cứu vãn cái mạng nhỏ này.
Thẩm Nghi lại ra ngoài mua hai phần điểm tâm sáng mang vê. Sau khi ăn hai ba miếng xong phần của mình, hắn lập tức khởi hành đi về phía phòng trực.
Đang đi trên đường, bỗng nhiên bước chân của Thẩm Nghi thoáng chậm lại, hắn liếc nhìn ven đường một cái.
Có một thanh niên đang chống cái cây gắn đầy que xiên bằng đường, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn phục tùng cười nói: "Gia, ngài cũng muốn ăn đồ ngọt sao? Hay cứ lấy hai xâu thử xem."
Thẩm Nghi lắc đầu, lại một lân nữa cất bước rời đi: "Thật ngại quá, trên người không mang theo bạc.'
Một võ sư giang hồ lại đi bán đồ chơi làm bằng đường, có cho hắn cũng không dám ăn.
Về phần... vì sao đối phương lại xuất hiện ở Bách Vân huyện, Thẩm Nghi lại không muốn hỏi nhiều, hắn chỉ là sai dịch phụ trách chuyện về yêu ma, chứ không phải nhân viên quản lý thành.
Nơi này có quá nhiều người lui tới mỗi ngày, gần như hôm nào cũng có khả năng gặp phải mấy người kỳ quái như vậy, chẳng qua lúc trước nhãn lực của hắn không đủ, không nhìn ra mà thôi.
Thẩm Nghi bước vào phòng trực. Vừa mới sáng ra, hắn đã trông thấy Trương đồ tể bắt đầu huấn luyện cho mấy người khác rồi.
Trương Đại Hổ xoa eo, trong lúc hoảng hốt, vừa vội vàng chạy âm ầm lao ra vừa nhanh chóng nhặt cây đao lên, chạy trốn mà không thèm chú ý gì cả: "Ta ta ta... đi tuân phố..."
Trương đồ tể cũng không làm khó tên du thủ du thực này, chỉ thản nhiên nói: "Hắn lớn tuổi rồi, chẳng mong cầu tiền đồ gì nữa, nhưng ba người các ngươi chớ có lười biếng... Còn dám trừng mắt với ta ư? Đúng là thứ không biết tốt xấu, nếu có thể tiến vào Trấn Ma tỉ, phụ mẫu nhà các ngươi cũng phải mang thịt khô đến cảm tạ ta đó."
Nói xong, ông ấy lại liên tục đá vào eo huynh đệ Ngưu gia: "Nâng tay lên cao một chút. Môn Phục Yêu Đao Pháp tốt như vậy lại bị hai đứa các ngươi đùa giỡn giống như đang hát tuồng." "Ta làm sai dịch rất tốt, không muốn leo lên trên, giao tiếp với yêu ma sẽ mất mạng." Ngưu Nhị nhe răng oán giận.
"Đúng là các ngươi an nhàn quá lâu rồi." Trương đồ tể cười lạnh nói: "Ta nói cho các ngươi biết, tháng năm vừa rồi, Tam Thủy huyện được Trấn Ma tỉ tiếp nhận, đã có mười mấy vị giáo úy đi tới tọa trấn. Bọn họ chỉ cùng ba ngày đã quét ngang Yêu sơn, chết hơn hai trăm binh lính, chém được tám mươi mấy con yêu, ngươi cho rằng dân chúng sẽ chết trước đám sai dịch các ngươi sao?"
"Tiên trợ cấp cho sai dịch chết trận được có bốn mươi lượng bạc, nhưng chỉ cần lây dính một chút danh tiếng của Trấn Ma ti thôi, ngay cả quân dự bị, chút bạc ấy cũng chỉ là tiền trợ cấp trong vòng hai tháng của các ngươi thôi đó."
Nghe vậy, huynh đệ Ngưu gia lập tức rơi vào yên lặng, âm thầm tính toán trong lòng, dù bọn họ không lên tiếng nữa, nhưng bàn tay vung đao đã dần dần chỉn chu hơn, bắt đầu dồn sức có lực.
"Trấn Ma ti cũng chiêu mộ cả sai dịch bình thường ư?" Thẩm Nghi đi vào tiểu viện, có chút tò mò hỏi.
"Bằng không, bọn họ truyền xuống ba thức trong võ học phục yêu để làm gì?" Trương đồ tể trông thấy người đến là hắn, lập tức cười nói: "Chỉ cần trong thời gian quy định, tu luyện mấy thứ đó đến tiểu thành, hoặc là tu tới một trong ba loại đó đại thành, sẽ có cơ hội được tuyển vào, nhiều nhất là một - hai chục năm thời gian, bọn họ có thể dùng thuốc tắm, trực tiếp ngâm cho đám người này tiến vào sơ cảnh."
"Ngươi có biết những võ sư sơ cảnh mọc lên như rơm rạ ngoài đồng, sẽ đáng sợ đến mức nào hay không?" Trương đồ tể càng nói càng đỏ mắt, dường như trong lòng cực kỳ phẫn hận đối với loại hành động hào hoa xa xỉ của Trấn Ma tỉ.
"Nếu thật sự có nhiều người như vậy, vì sao Trấn Ma tỉ luôn có vẻ thiếu người để dùng?" Thẩm Nghi nhíu mày, hắn không quá tin tưởng vào lời đối phương nói.
"Ngươi chưa từng cắt lúa hả? Một gốc mọc dài thì gốc khác sẽ ngã nhé." Trương đồ tể trợn mắt, trực tiếp đặt bàn tay lên cổ, xẹt qua hai cái, sau đó mới nói tiếp:
"Nếu là người có tư chất cực cao, ví dụ như tên tróc yêu nhân mười năm trước được Tổng binh của Thanh châu Trấn Ma tỉ thu làm đệ tử kia, thì chỉ cần mười năm! Lúc ấy, lão tử còn đang đứng cọc đánh quyền gánh nước, mà nàng đã dùng bảo dược làm cơm ăn rồi. Tới Ngọc Dịch cảnh viên mãn, trực tiếp dùng khí hóa kiếm, giết yêu như giết heo chó."
"Híc, là con riêng hả?" Nghe được câu chuyện này, ngay cả một người vững vàng trâm ổn như Thẩm Nghi cũng không khỏi có chút líu lưỡi. "Con riêng thì hay rồi." Nói đến đây, đột nhiên Trương đồ tể có chút ủ rũ đi rất nhiều, ông ta khoát tay nói: "Ngươi không hiểu tróc yêu nhân đâu, cái này gọi là ăn no nhất thì phải chịu đòn tàn nhẫn nhất, muốn trở thành người như bọn họ, chẳng những có yêu cầu cực cao đối với thiên phú, còn cần có tâm tính trầm ổn, chịu được tịch mịch, chịu được cực khổ."
"Một mình đi ngàn dặm tìm yêu, mò bí mật, đảm nhiệm vai trò làm tai mắt của Trấn Ma tỉ đâu có đơn giản. Ví dụ rõ nhất chính là đống Huyền Yêu Lệnh do Đại Càn triều phát ra, có đến một nửa là bọn họ bắt được." Trương đồ tể chậm rãi nói.
Giang hồ to lớn như vậy lại đang dần dần hiện ra những đường nét cơ bản nhất trong đầu Thẩm Nghi.
Kiếm khách Thanh Phong sơn hiệp cốt nhu tình, thúc ngựa chạy khắp chín núi mười sông, dùng lực trảm Ngưu Ma đoạt lại ái thiếp. Cuối cùng, một nhà hai mươi mấy người cũng được đoàn tụ. Sau đó ngay trong nhà, lại ác chiến ba ngày ba đêm không ra khỏi cửa, danh tiếng vang vọng Thanh châu.
Phi tặc Bình Sa cốc nhân đêm tối, tới thăm dò Vương phủ, uống cạn quỳnh tương mỹ tửu được Vương gia yêu thích nhất, trực tiếp ủ rượu lần thứ hai trong người, lại trả cho đối phương bằng một vò nước tiểu, nhận được biệt hiệu "Có mượn có hoàn".
Đại sư Kim Cương Môn đi hóa duyên, kiếm được hai bức Cung Nữ Xuân Cung Đồ, mang về lén lút treo ở hai bên tượng phật, khiến tri phủ đến dâng hương được mở rộng tầm mắt, trực tiếp bị trụ trì mang theo thiền trượng đánh ra khỏi Thanh châu, thua cuộc chạy về Bách Vân huyện...