Chương 79: Bạch Viên Hí Mãng!
Chương 79: Bạch Viên Hí Mãng!Chương 79: Bạch Viên Hí Mãng!
Thẩm Nghi nghe xong, lập tức lộ vẻ mặt cổ quái.
Trương đồ tể chép miệng: "Nói cho cùng, cũng vì đắc tội với người ta, nên ta mới bị cắt xén bảo dược võ học, trước khi đi đương nhiên phải làm cả đám bọn họ ghê tởm một hồi."
"Có lý." Thẩm Nghi nhìn vê phía cửa viện. Cả buổi sáng, nhưng không ngờ trong phòng trực lại chẳng có một người ngoài nào đi tới. Dù hắn cũng không sợ người khác tới trách mắng, nhưng chuyện chém chết Lưu điển lại lướt qua nhẹ nhàng như vậy, hắn vẫn thấy không quen.
Cũng chẳng sao, trong lòng không vướng bận, cả người nhẹ nhàng thoải mái.
Thi thoảng mở miệng nói chuyện trời đất với Trương đồ tể, lúc rảnh rỗi thì ra tay luận bàn một phen, coi như cả ngày không nhàm chán.
Đối phương cũng là võ si, dù biết Thẩm Nghi mạnh hơn mình rất nhiều, vẫn tràn đầy chiến ý.
Thẩm Nghi chỉ dùng Bài Vân Trường Quyền với Linh Xà Bát Bộ giao thủ với đối phương, không thể không nói, thu hoạch nhận được vẫn rất lớn.
Lại nói, độ thuần thục võ học và kinh nghiệm thực chiến vốn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, không thể quơ đũa cả nắm được. Nói đơn giản là một võ tu, chẳng những phải biết chiêu thức của mình nên sử dụng ra sao, còn phải phán đoán phản ứng của địch nhân để tùy cơ ứng biến.
Dù quá trình này không giúp thực lực của Thẩm Nghi gia tăng nhanh chóng bằng trảm yêu thu hoạch thọ nguyên, nhưng ở thời điểm hiện tại, đám yêu ma chung quanh Bách Vân huyện đã sớm thần hồn nát thân tính, không có con nào dám tới xâm phạm nữa rồi.
Dựa vào những gì Thẩm Nghi biết được, quanh nơi này chỉ còn hai động yêu ở sườn núi phía Bắc thuộc về Thanh Lân lão mẫu và hồ yêu.
Trong đó, Thanh Lân lão mẫu chính là yêu ma Ngọc Dịch cảnh nổi danh, nếu hắn đơn thương độc mã rời khỏi thành, đi qua bên đó, chẳng biết là đi thu lấy thọ nguyên hay là đi dâng hiến thọ nguyên nữa.
Hắn cũng hỏi Trương đồ tể, ở nơi này còn đám tiểu yêu phân tán hay không, nhưng lại nhận được ánh mắt nghi hoặc của đối phương: "Ở trong thành, đám lưu manh còn biết phải lôi bè kết phái, phân chia địa bàn, nếu không, làm sao cướp được tiền tài? Ta hỏi ngươi, nếu ngươi là yêu ma, ngươi sẽ để cho đám yêu vật lạ lẫm đi tìm thức ăn trên địa bàn của mình hả? Đương nhiên là không rồi, cho nên, nếu gặp phải đám yêu vật phân tán, thì hoặc là thu vào dưới trướng, hoặc là chúng nó tiện tay nghiên chết luôn rồi."
"Dưới loại tình huống này, nếu có thể một mình sống sót, đâu thể gọi mấy con đó là tiểu yêu vô danh được?"
"... Nhận được câu trả lời đầy thuyết phục của đối phương, tạm thời Thẩm Nghi đã cắt đứt tâm tư đó rồi.
Trong quá trình luận bàn, thi thoảng có điều cảm ngộ, hắn sẽ trở lại trong phòng, lấy cớ đi uống nước, rồi dùng giao diện để thôi diễn võ học, đợi đến lúc tan làm, lại mang rau xanh thịt tươi do Trần Tể mua giúp mình về nhà.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, thoáng cái đã qua năm ngày.
Trong năm ngày này, cả phòng trực đều quạnh quẽ như đã bị tất cả mọi người quên lãng rồi, khiến trong lòng Trần Tể hơi có chút bất an.
Trương đồ tể lại rất vui vẻ với tình huống này, không có người đến đây nghĩa là không có người gặp họa, chỉ để cho mấy tên sai dịch chăm chỉ đi tuần phố, thỉnh thoảng cũng xuống mấy thôn xóm gần đó nhìn xem, tránh phát sinh sai sót gì.
"Hôm nay là củ niễng và rau diếp. Theo lời ngài, ta đã dặn dò người bán thịt bên kia để lại hai cân dẻ sườn dê, đây là tiên còn thừa." Trần Tể đi tuân phố trở về, lập tức đặt đống đồ trên tay lên bàn.
"Được rồi, trở về đi, hôm nay để ta đóng cửa cũng được." Thẩm Nghi thu mấy đồng tiền còn thừa lại, sau đó đưa mắt nhìn vê phía lời nhắc nhở trên giao diện, tâm trạng có chút vui vẻ.
Dù thu hoạch hắn nhận được trong mấy ngày này có chút kém hơn Tứ Hợp Chân Cương, nhưng tiêu hao thọ nguyên lại không nhiều. Đầu tiên là kết hợp Linh Xà Bát Bộ và Tâm Viên, nhận được bộ pháp mới, lại thôi diễn nó đến viên mãn, tổng cộng mới dùng hết ba mươi bảy năm thọ nguyê.
[ sơ cảnh. Bạch Viên Hí Mãng (viên mãn) }
So với Linh Xà Bát Bộ, bộ võ học mới này chẳng những có tốc độ nhanh hơn, lại có thể gia trì thêm cho đoản binh, cũng là một môn võ học sơ cảnh rất thích hợp với hắn.
Đương nhiên, điều khiến Thẩm Nghi chờ mong hơn cả chính là Huyết Sát Đao Pháp, sau khi rót vào năm mươi năm thọ nguyên, rốt cuộc nó cũng có phản ứng rồi.
[ Năm thứ năm mươi tư, ngươi thử rèn luyện Huyết Sát thành Cương Sát, một bước này cực kỳ nguy hiểm, cũng may ngươi đã nắm giữ được một môn thủ đoạn Chân Cương viên mãn, trực tiếp dùng nó để tham khảo, trong lúc mơ hồ đã chạm đến ngưỡng cửa kia rồi ]
Nếu thôi diễn thành công, chẳng phải hắn đã "tự tay" sáng chế ra một môn võ học Ngọc Dịch cảnh rồi? Đã vậy, môn võ học này còn là loại được bản thân rèn luyện rất nhiều năm, hoàn toàn đo ni đóng giày, vì mình mà chế tạo?
Đáng tiếc thọ nguyên của yêu ma không còn lại nhiều lắm.
Thẩm Nghi thở dài, nhìn vê phía Phong Lôi Phục Yêu Chân Giải, hắn đoán chừng vấn đề vẫn nằm trên Phong Lôi Bảo Quyển. Bởi vì hắn chỉ đạt được nửa quyển thượng của bộ công pháp này, sau đó mới dựa vào biện pháp tự mình hại mình, để cưỡng ép thôi diễn ra một con đường rẽ khác, mượn nhờ con đường này để đột phá sơ cảnh.
Nhưng càng đi vào lối rẽ, thì phía trước càng lệch.
Đúng là ngốc đến trực trực quan quan, sinh sinh động động, hơn trăm năm thọ nguyên rót thẳng vào, nhưng thứ nhận lại được vẫn là mấy chữ "Hướng thiên địa đòi hỏi".
Không sợ thiên địa mệt mỏi hay sao?
[ Thọ nguyên của yêu ma còn lại: 188 năm ]
"Đêm nay lại thử một lần xem sao, cứ lưu lại khoảng một trăm năm chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."
Nghĩ đến đây, Thẩm Nghi trực tiếp xóa bỏ giao diện, cầm hai cân dẻ sườn dê rời khỏi phòng trực.