Chương 88: Không Phải Là Để Lọt Mất Ngươi Rồi Chứ?
Chương 88: Không Phải Là Để Lọt Mất Ngươi Rồi Chứ?Chương 88: Không Phải Là Để Lọt Mất Ngươi Rồi Chứ?
"..." Trương đồ tể rơi vào trầm mặc, cuối cùng cũng nghiêm túc hẳn lên: "Đêm qua khi người đả canh gõ hai tiếng, tất cả sai dịch trong quân đều bị gọi tới thành Tây rồi, hiện tại mọi người đã chọn lựa xong, đang ở trong nha môn phát biểu... Không phải là để lọt mất ngươi rôi chứ?"
"Đám bê con này đúng là mắt chó nhìn người thấp rồi, ta đang trông mong được đi theo ngươi quay về Thanh châu thăm tình nhân cũ đóI"
Trương đồ tể mắng chửi hai câu, sau đó nắm lấy cánh tay Thẩm Nghi phóng thẳng về phía nha môn.
Từ trước đến nay, Trấn Ma ti làm việc luôn tỉ mỉ đâu ra đấy, sao có thể dễ dàng bỏ sót người nào đó được? Tám phần là cố ý rồi.
Với một thân vũ lực của Thẩm Nghị, nếu từ nhỏ hắn đã ở trong Thanh châu đương nhiên thực lực này không tính là gì, nhưng ở Bách Vân huyện, lại là đối tượng vô cùng có giá trị cực kỳ hiếm thấy, nếu không phải trên người đã khoác lớp da của triều đình, ông ấy dám chắc không một môn phái nào có thể từ chối hắn ở ngoài cửa...
Cho nên, Trấn Ma tỉ kia dựa vào cái gì mà bắt nạt người như vậy?
Dù vẻ mặt Thẩm Nghi vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trên thực tế, sâu trong đáy lòng lại có chút buồn bực. Hắn đã nghĩ tới rất nhiều loại tình huống, chỉ có duy nhất một tình huống này là không ngờ tới.
Giờ phút này, bên trong nha môn là một mảnh trống rỗng, chỉ có binh lính đang canh gác khắp nơi.
Trương đồ tể không chút quan tâm, trực tiếp xông vào bên trong, dựa vào một thân công phu khổ luyện lâu ngày, đám người bình thường kia làm sao ngăn được ông ấy?
Mãi cho đến khi cả hai dừng lại phía trước đại sảnh, có hai người trẻ tuổi mặc trường sam màu đen, đeo đai ngọc, trên vai thêu hình hung lang bằng kim tuyến, đang khoanh tay đứng đó. Vừa thấy hai người Thẩm Nghi xuất hiện, biểu cảm trên mặt bọn họ lập tức thay đổi, để lộ ra vài phần sát khí, hờ hững nói: "Đứng lại."
Trương đồ tể thành thật đứng lại, trên mặt nặn ra một nụ cười, nói: "Giáo úy đại nhân, ở đây... còn một người nữa."
Đương nhiên, dù Trấn Ma ti có hung ác đến đây, cũng không thể vô duyên vô cớ ra tay với ông ấy được, nhưng trông thấy bộ da đen này, dù Trương đồ tể không làm việc gì trái với lương tâm, trong lòng vẫn có chút sợ hãi. Ông ta lấy hết can đảm, dùng bả vai nhẹ nhàng đụng vào Thẩm Nghi một cái, nói nhỏ: "Ngây ra đấy làm gì, vào trước lại nói sau."
"Chậc, cũng không biết giáo huấn người khác thì có gì hay ho mà xem chứ?"
Khi ánh mắt rời khỏi người Trương đồ tể, vẻ hờ hững trên mặt một vị giáo úy của Trấn Ma ti dần dần biến mất. Đối phương liếc mắt nhìn Thẩm Nghi một cái, lại bất đắc dĩ nói: "Có thời gian không ở nhà ngủ bù, chạy đến nơi này xem náo nhiệt làm gì? Mấy người chúng ta bị khốn chết ở chỗ này, còn phải đứng gác ở cửa, đúng là rảnh rỗi quá mà.
Hôm nay, lão Lưu không giả vờ làm người đi bán kẹo đường nữa, cũng thay bỏ bộ y phục cũ đầy miếng vá hôm qua rồi. Gã vừa nói xong, đã nghiêng người nhường ra một con đường, khóe miệng khẽ lẩm bẩm nói: "Nhìn thì nhìn đi, nhưng ngươi đừng đến gần quá."
Rõ ràng là lời nói của vị giáo úy Trấn Ma ti này đã làm Trương đồ tể thoáng ngây người một lát, ông ấy vô thức đưa mắt nhìn sang bên cạnh. Chỉ thấy Thẩm Nghi nhìn như thành thật đứng đấy, nhưng trong mắt vẫn bình thản, không để lộ ra một chút dị thường nào.
Hai người này biết nhau ư?
Trong đại sảnh, Lý Tân Hàn đang ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị, hai mắt khẽ nhắm, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo.
Bên dưới có sáu người trẻ tuổi khác với thể trạng đều tốt, cách ăn mặc giống hệt binh lính sai dịch của nha môn, đang chắp tay đứng thẳng, xếp hàng chỉnh tề dù thân thể thoáng có chút căng cứng.
Tên ăn mày hôm qua cũng thay bỏ bộ y phục cải trang của mình rồi, khiến cho tư thái hôm nay khác xa khi trước, như một trời một vực, dù ngũ quan bình thường nhưng giữa đôi lông mày lại lộ rõ tinh khí thần sáng láng.
Gã chậm rãi đi lướt qua sáu người trẻ tuổi kia, ánh mắt rơi xuống gương mặt của đang mơ hồ Trần Tể, đột nhiên đá ra một cước.
Lời răn dạy vừa đến bên miệng, gã chợt ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng ngoài cửa, cái miệng vẫn còn mở to nhưng không hiểu vì sao lại không còn tâm tư để tiếp tục nói nữa. Gã có chút mất hứng, nói: "Đứng nghiêm chỉnh một chút, đừng có ngẩn người ra nữa."
Lão Lưu thấy vậy, cũng chẳng biết nói gì, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.
Theo lệ thường, thời điểm chọn lựa người mới, cũng chính là thời khắc tạo dựng nên hình tượng thần bí uy nghiêm của Trấn Ma tỉ ở trong lòng bọn họ, nhân đó cũng trực tiếp chèn ép ngạo khí của đám người mới kia.
Nhưng hôm qua, tên ăn mày này vừa chịu một cước của Thẩm Nghị, bây giờ nhìn thấy chính chủ, làm sao còn tâm trạng mà xốc lên khí thế nữa?
"Tám trăm binh lính, hơn trăm sai dịch, nhưng tới cuối cùng, chỉ chọn được sáu người. Mà theo ta suy đoán, có đến một nửa trong đám người này sẽ bị trả về." Trương đồ tể có chút cảm khái nói.
Đừng nhìn nhân số được đưa vào tuyển chọn chỉ có gần ngàn người, trên thực tế, ngàn người này đã được ăn bổng lộc triều đình, nghĩa là bản thân bọn họ cũng được sàng chọn qua một lần rồi, không nói đến những cái khác, ít nhất là thể chất sẽ không quá tệ.
Bởi vậy kết quả này cũng có nghĩa là cả cái Bách Vân huyện, chỉ có thể chọn được sáu người đó mà thôi.
Hơn nữa, bọn họ bước vào Trấn Ma ti, cũng chẳng đảm nhận được địa vị gì cao siêu, sau khi dùng thuốc nước ngâm người, chỉ có thể đảm đương vai trò của tay đấm, ít có cơ hội xuất đầu lộ diện, không thể so sánh với nhóm người mặc y phục có cổ tay áo thêu hoa văn kia. Bọn họ đều là hạt giống được chọn lựa từ nhỏ, được bồi dưỡng dựa theo sở trường, trong cùng cảnh giới, thực lực luôn vượt xa đám võ phu bình thường.
Các môn phái giang hồ khác đâu có nội tình sâu dày đến vậy?