Chương 89: Ái Da! Không Phải Ảo Giác Nha!
Chương 89: Ái Da! Không Phải Ảo Giác Nha!Chương 89: Ái Da! Không Phải Ảo Giác Nha!
Đến đây, rốt cuộc Lý Tân Hàn cũng mở mắt. Gã cất giọng bình thản, không chút gợn sóng nói: "Tất cả trở về thu thập hành trang, ngày mai xuất phát đi Thanh châu, gia quyến tùy tùng nhiêu nhất chỉ được mang theo một người, báo danh sách lên, tự có người đi an bài. Vật tùy thân không được vượt quá tám mươi cân.”
Lời này vừa nói ra, thân thể vốn đang căng cứng của sáu người trước mặt mới thoáng buông lỏng xuống.
Trong đó có hai người đều rất quen thuộc với Thẩm Nghi.
Ngưu Đại lặng lẽ gãi gãi đùi, có vẻ vô cùng bối rối nói: "Chỉ có thể mang theo một người, vậy ta có nên dẫn huynh đệ nhà mình đi ra trải nghiệm sự đời hay không... Hay là dẫn theo thê tử... Nhưng đưa nàng đi, lão nương lại không có người chăm sóc."
Trân Tể đã khổ luyện ba năm, rốt cuộc hôm nay cũng có cơ hội bộc lộ ra tài năng, chẳng những đao pháp và quyền pháp đã đạt đến tiểu thành, gã còn tu tập Linh Xà Bát Bộ lên đến đại thành, Phong Lôi Bảo Quyển cũng mơ hồ có dấu hiệu đột phá cửa thứ nhất. Ngay cả mấy vị giáo úy Trấn Ma ti cũng đưa mắt nhìn gã nhiêu hơn một chút.
Trần Tể không có phiền não như Ngưu Đại, ngoại trừ muội muội, gã không còn thân quyến nào khác nữa. Dù vậy, từ nãy đến giờ, Trần Tể vẫn gắt gao nhíu chặt chân mày. Bởi từ lúc được quân đội gọi ra khỏi nhà đến bây giờ, gã cũng không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm đại nhân.
Trong ngày quan trọng như thế này, chắc ngài ấy không đến mức ngủ quên như bình thường đâu?
Đúng lúc này, Lý Tân Hàn chậm rãi đứng dậy, dạo bước đi tới trước cửa, nhất cử nhất động đều tản ra khí tức hùng hậu.
Trương đồ tể không tự chủ được, khẽ lui về phía sau nửa bước. Giờ phút này, nụ cười giả dối ông ấy nặn ra khi đối mặt với lão Lưu lúc trước, đã nhiều thêm vài phân chân thực.
Theo những gì ông ấy biết, người có thể lưu lại ba đường hoa văn trên ống tay áo, đều là cao thủ Ngọc Dịch cảnh. Thêm nữa, mỗi một đường hoa văn đều tượng trưng cho vô số thi thể yêu ma.
Huống chi, người trước mặt này còn trẻ tuổi như thế...
Có thể nói, chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa, gã nhất định sẽ trở thành thiên tướng trấn thủ một vùng. Trong lòng suy tư miên man, chỉ thoáng thấy ánh mắt đối phương đảo qua bên này một cái, sau lưng Trương đồ tể đã rịn ra một chút mồ hôi.
Bàn tay Lý Tân Hàn đặt xuống hông, như đang tìm kiếm thứ gì đó, trong khi đôi mắt gã vẫn lẳng lặng nhìn chăm chú vào Thẩm Nghi trước người.
Biểu cảm hờ hững dần lộ ra một chút rối rắm, trong rối rắm lại mang theo mấy phần ghen ghét, trong ghen ghét lại trộn lẫn một chút khó hiểu. Thật khó để tưởng tượng, ngũ quan của một người lại có thể đồng thời bày ra nhiều cung bậc cảm xúc như vậy.
Một lát sau, Lý Tân Hàn thu hồi ánh mắt, đưa một tấm ngân phiếu và một phong thư có đóng dấu đặt vào trong tay Thẩm Nghị, nói: "Dựa vào ấn tín này, đi các tiền trang lớn của Thanh châu đều có thể đổi được bạc."
Ném xuống câu nói này xong, gã cũng không quay đầu lại, trực tiếp cất bước đi ra cửa, bỏ mặt mấy người của Bách Vân huyện và Trương đồ tể còn đứng ngây ra tại chỗ.
Phải biết rằng, chuyện nha môn đưa bạc cho Trấn Ma tỉ, tuy có hiềm nghi là tự tìm đường chết, nhưng miễn cưỡng cũng có thể lý giải được... Còn chuyện Trấn Ma ti đưa bạc cho sai dịch của nha môn, đúng là chưa từng nghe nói tới.
Chỉ mấy vị giáo úy của Trấn Ma ti biết được tình huống là bật cười hì hì với nhau, rồi chẳng ai bảo ai, lập tức xán lại gần, có vẻ như mấy người bọn họ rất thích nhìn Lý Tân Hàn ăn quả đắng.
Lão Lưu võ vai Thẩm Nghi: "Đừng để ý đến hắn, tính tình vẫn xấu vậy đó, không có ác ý gì đâu, trở về thu dọn đồ đạc đi, bọn ta sẽ hộ tống ngươi trở vê Thanh châu."
"Hộ tống?" Thẩm Nghi nhìn chằm chằm vào tờ ngân phiếu trị giá một nghìn lượng trong tay, cảm thấy tình huống này có chút không đúng.
Tên ăn mày khẽ chép miệng, cũng không đề cập đến chuyện bị đánh hôm qua, chỉ có chút cô đơn nói: "Nhân vật sắp bái nhập dưới trướng Tổng binh, chúng ta có thể mặc kệ cho ngươi đi một mình trở về sao?"
Danh hiệu vừa được tên ăn mày kia nhẹ nhàng nói ra kia, chẳng khiến đám người Trân Tể có phản ứng gì, nhưng nó lại khiến Trương đồ tể phải giật mình tỉnh lại từ trong nỗi kinh ngạc vừa rồi. Sau đó, ông ấy dùng sức véo cái bụng to của mình một cái, như để kiểm chứng...
Ái da! Không phải ảo giác nhai
Nhưng mà vì sao chứ?
Trương đồ tể vốn không phải loại người ghen ty đỏ mắt với bằng hữu, ông ấy kinh ngạc như vậy chỉ đơn thuần là nghĩ mãi vẫn không rõ mà thôi. Dù bản thân Trương đồ tể vốn không hứng thú đối với chuyện của triều đình, nhưng Tổng binh Thanh châu lại là nhân vật cùng bối phận với chưởng môn các đại phái. Hơn nữa Trấn Ma ti bọn họ vốn có địa vị siêu nhiên trong giới giang hồ...
Có thể nói, địa vị của người này ở Thanh châu tuyệt đối là có một không hai.
Mà đối với người tập võ bình thường, đối phương càng giống một nhân vật thường xuất hiện trong những tin đồn mà người ta kể cho nhau nghe lúc trà dư tửu hậu, hoặc là nhân vật được mấy người kể chuyện trong quán trà nhắc đến sau khi gõ vang bộ phách, bắt đầu kể chuyện giải sầu.
Sao đối phương lại bỗng nhiên có quan hệ với người bên cạnh ông ta rồi?
"Đừng nói bậy!" Lão Lưu nhăn trán, trừng mắt nhìn tên ăn mày trước mặt.
Chuyện chưa đâu vào đâu đã bắt đầu đi tuyên truyền vớ vẩn, đúng là đi ăn mày quá lâu, không biết giữ mồm giữ miệng nữa rồi.
Gã khẽ lắc đầu, một lần nữa đưa mắt nhìn về phía Thẩm Nghi, cười khổ nói: "Đúng là trong lá thư truyền tin cho Tổng binh, có nhắc đến một câu như vậy, nhưng đại nhân quanh năm ở bên ngoài, cũng không biết đến lúc nào mới trở vê, dù trở vê... Được rồi, tốt nhất là ngươi đừng ôm quá nhiều kỳ vọng."