Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 77


Tức giận đến chết phải là vương hậu vốn mất mặt sau khi bị ta đuổi đi, không có trực tiếp hồi cung, mà cùng mẫu thân cùng nhau đi tìm gia gia. Cứ việc nàng thật sự nghĩ muốn giáo huấn ta một lần, nhưng là không được gia gia cho phép, vô luận nàng hay là quốc vương đều không có cái lá gan kia.

Nghe xong vương hậu phì phò thuật lại, gia gia gắt gao nhíu mày.

"Tiểu tử này rất đáng giận, ta thật sự muốn bắt hắn vào trong ngục tối lưu lại vài ngày, bảo hắn hảo hảo thanh tỉnh lại" Vương hậu ý chưa hết giận nói.

"Ngàn vạn lần không nên" Gia gia cắt ngang lời nàng, "Hắn hiện tại quá cứng rắn, không phải là các ngươi đủ đối phó"

"Phụ thân. Hắn ngay cả lời nói muốn tạo phản cũng nói, ngài còn bảo vệ hắn?" Vương hậu bất mãn nói.

"Hắn chỉ là hài tử mà thôi. Nói vài câu tức khí thôi mà, lại nói, các ngươi tự mình ngẫm nghĩ lại đi, chẳng lẻ đối với hắn cũng không có cảm giác thiếu gì sao?"

"Chúng ta thiếu hắn cái gì chứ"

"Hừ! Các ngươi lưu đày hắn tới cái địa phương xa xa như vậy, thật sự là yên tâm thoải mái sao?"

"Việc này … !"

"Ngươi nhận ở hắn nhiều thứ như vậy, bây giờ cố ý đối nghịch cùng hắn, thật đúng là không biết xấu hổ. Ta cũng thay ngươi đỏ mặt đó" Gia gia cả giận nói, "Vốn hài tử này ăn mềm không ăn cứng, trong lòng rất cương quyết. Muốn là các từ từ dìu dắt nó, nhất định hắn sẽ đầu hàng, hắn thực muốn có nhiều tiền để có thể tặng đại lễ cho ngươi? Còn có thế gánh chịu quân phí Thanh Long quân đoàn? Nếu không hắn đã là đại tài chủ, Khiếu Thiên sẽ dễ dàng vận dụng Thanh Long thiết kỵ giao cho hắn sao chứ? Các ngươi tự chính mình làm cho sự tình rối tung lên"

"Nhưng cũng rất ngang ngược, ngươi nghe hắn nói "Tứ đại dã chiến quân đoàn hơn nữa vương gia quân cận vệ đoàn cũng không để vào mắt của ta". Đây chính là nguyên lời của hắn. Không tin ngài hỏi mẫu thân hắn"

"Ha hả!" Gia gia cười nói: "Xem ra ngươi thật đúng không chút bình thường"

"Ân?" Vương hậu không hiểu ra sao liền hỏi: "Vì sao?"

"Hắn có bà ngoại làm chỗ dựa, đừng nói là mấy quân đoàn, cho dù có nhiều hơn nữa hắn cũng không để ở trong mắt?" Gia gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Ngu ngốc!"

"Ân! Nhưng hắn bây giờ đang ở vương đô mà? Ta cũng không tin bằng hắn mang theo mấy trăm cuồng chiến sĩ là có thể giết đi ra ngoài, ta bắt hắn lấy danh nghĩa giáo huấn giam lỏng, Tinh Linh nữ vương cũng không thể đến cướp người được" Vương hậu không phục nói.

"Ai nha! Ta như thế nào có nữ nhi ngu ngốc như ngươi chứ?" Gia gia hối hận nói, "Ngươi trước kia không phải rất thông minh sao? Như thế nào bây giờ trở thành ngu dốt như vậy"

"Phụ thân!" Vương hậu không hài lòng hỏi, "Ta như thế nào ngu vậy?"

"Hắn trong tay có "Long tộc hữu nghị" Vương hậu tỷ tỷ ơi, ta dường như cũng đã nói với ngươi rồi mà? Ngươi nghĩ muốn buộc hắn đưa Long tới sao chứ?" Mụ mụ cười nói.

"Ai … ! Các ngươi hồ đồ rồi sao? Chúng ta ở trong phạm vi mấy ngàn thước tuyệt đối không có khả năng có long?"

"Ngươi mới hồ đồ, ngu ngốc, "Long Tộc Hữu Nghị" đều có, hắn không thể có vài miếng long lân sao chứ?" Gia gia cả giận nói.

"Long lân? Có tác dụng gì chứ? Làm khôi giáp thôi ma?" Vương hậu nói.

"Ngươi không biết sao?" Gia gia bất đắc dĩ giải thích nói: "Long làm cho trên vảy của mình in lại hơi thở đặc biệt, ban tặng cho người từng trợ giúp nó, chỉ cần người này bóp nát chiếc vảy đó, long sẽ chạy tới trợ giúp hắn một lần. Chỉ cần tiểu Ngũ trong tay có một mảnh vật như vậy, hừ! Chính ngươi ngẫm lại đi?"

"Ngài như thế nào biết điều này?" Vương hậu chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Ta còn có một mảnh" Gia gia ngữ khí kinh người nói, "Muốn ngươi giữ bí mật, những thứ khác đừng hỏi"

"Oh! Hiện tại làm sao bây giờ?" Vương hậu hối hận nói, "Tiểu Ngũ hiện giờ hận hận nhanh chóng giết ta. Không nghĩ hắn lợi hại như vậy"

"Ngươi bảo quốc vương trước tiên tạm thời bỏ chủ ý trêu chọc hắn đi, ai … ! Thuế ở lãnh địa của hắn chúng ta đứng ra chịu" Gia gia cười khổ nói, "Chỉ mong mặt mũi của ta có thể làm quốc vương nuốt xuống khẩu khí này"

"Nhưng là hắn tại trước mặt quần thần phát hạ lời hận, nếu không phái tên thuế vụ quan tới, hắn sẽ tóm lấy?" Vương hậu buồn bực hỏi.

"Ta có thể nói như thế này, hắn phái một người chết một người, tuyệt đối không có khả năng sống mà đến được đó. Trừ phi là người của Long gia, Tiểu Ngũ sẽ không động thủ"

"Đúng vậy! Vẫn là ngài lợi hại, chúng ta đây là người cùng một nhà, hắn vẫn cân nhắc đối Long gia động thủ?"

"Không tốt, như vậy chẳng khác nào chúng ta giúp quốc vương hãm hại chính hài tử của mình, ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào đảm nhiệm thuế vụ quan này" Gia gia nhìn vương hậu nói: "Ngươi biết không? Ta hiện tại thà rằng đắc tội với quốc vương cũng không muốn đắc tội với tôn tử bảo bối này. Hắn hiện tại muốn tiền có tiền, muốn binh có binh, còn có vài cái hậu trường cường đại, ha ha, tiền đồ không thể hạn lượng được. Các ngươi hiện tại cùng với đánh mất quan hệ tốt, đừng nhìn lão chằm chằm về chút kim tệ này, mộng tiên vương đế quốc khẳng định điều nằm trong tay hắn. Chính mình cân nhắc đi ha"

"Ngất! Chúng ta là một quốc vương và vương hậu còn phải nịnh bợ một tên hài tử sao chứ?" Vương hậu cười khổ hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Nói nhảm! Các ngươi có thể cùng hắn động thủ? Động thủ? Chết chính là đám người các ngươi đó"

"Ta cấm hắn dùng mậu dịch, nhìn hắn tại cái địa phương bị Tinh Linh chi sâm có cái gì để phát triển?"

"Ngu ngốc, thật sự là siêu cấp ngu ngốc" Gia gia cả giận nói: "Tinh Linh chi sâm là địa phương đối người khác không thể vượt qua, người có thể duy trì Tinh Linh chi sâm đó là hắn. Nếu ngươi dám làm như vậy, hắn khẳng định làm cho đại lượng ma thú bán ra cho địch quốc của chúng ta, ngươi sẽ chờ đợi trên chiến trường mà nghênh đón quân đoàn ma thú sao hả"

"Hắn dám!" Vương hậu nói: "Ta đây liền …

"Ngươi như thế nào hả? Tái bắt hắn, ta dám nói hắn muốn độc lập cũng có thể, thậm chí hắn phái bộ đội đến công kích ngươi. Hừ!" Gia gia nói xong thờ phì phò tiêu sái bước đi.

***

Bần đạo không biết nhiều người có cái quỷ kế gì, cũng mặc kệ, một lòng một dạ phóng tới hai vị công chúa xinh đẹp ôn chuyện. Dưới thế công là đại lượng châu báu của bần đạo, các nàng tiêu đi oán giận đối với ta, lại quấn quít lấy ta cùng đi dạo phố, nhưng cũng làm ta đủ mệt.

Buổi tối về đến nhà thì trời đã khuya, phát hiện cha mẹ cùng gia gia đang đợi ta.

"Chúng ta nên hảo hảo nói chuyện nha. Được không?" Mẫu thân nói như thế.

"Đương nhiên có thể" Bần đạo ngồi vào bên cạnh gia gia đáp.

"Thuế! Ai … Ngươi thật sự không nộp sao?" Mụ mụ nói.

"Tuyệt đối không nộp" Bần đạo giọng khẳng định nói.

"A! Gia gia nếu thay ngươi nộp, ngươi sẽ như thế nào?" Gia gia cười tủm tỉm nói.

"Ân!" Bần đạo buồn bực, đành phải nói: "Ta rất khó xử, ngài biết tiền là việc nhỏ, ta nuốt không trôi khẩu ác khí này"

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, mụ mụ lên tiếng: "Ngươi xem mụ mụ thay ngươi giao ra là không tốt sao?"

"Tùy ngài thôi, ta sẽ không nhiều hơn cho ngài một cái chết"

"Ô! Mụ mụ tốt vô cùng"

"Được, thương hội của ngài cơ hồ lũng đoạn tất cả ngành sản xuất của ta, tiền lãi hơn ta vài lần, ta còn đầu tư kiến thiết tân thành, ngài nhưng một phân tiền cũng không tốn, nói trắng ra hai bên chênh lệch giá quá lớn. Hiện tại tính toán, ta cũng nghĩ thấy ngài thay ta nộp thuế là chuyện kinh thiên nghĩa địa"

"Hừ! Ta hảo tâm điều tiết mâu thuẫn giữa ngươi cùng quốc vương" Mụ mụ cười khổ nói.

"Tốt thôi, cứ xử lý như vậy đi" Gia gia cười nói: "Quốc vương nghĩ muốn phái thuế vụ quan tới, hắn chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, không tìm ngươi đòi tiền, ngươi cấp cho quốc vương lối thoát đi ha. Thế nào?"

"Hừ! Tên hỗn trướng kia được tiền lại có mặt mũi thật đúng là hoàn mỹ a?" Bần đạo cả giận nói: "Bảo hắn bỏ ý định này đi, đến bao nhiêu ta giết bấy nhiêu. Hiện tại ta cùng hắn tranh nhau khẩu khí này. Các ngươi cũng đừng cho ta là ngốc tử. Ta biết các ngươi rất khó xử, nhưng mà ta chủ ý đã quyết, lần này ta chính là muốn làm mất mặt mũi của hắn, bảo hắn biết ta không phải khi dễ"

"Hắn là quốc vương, ngươi như thế nào có thể như vậy" Phụ thân cả giân nói, "Cho hắn mặt mũi ngươi sẽ chết sao?"

"Đương nhiên, lần này hắn thực hiện được, lần sao không biết còn như thế nào gây lên sức ép cho ta. Dù sao ta đã hạ quyết tâm, các ngươi đứng nhìn là đủ rồi"

"Xú tiểu tử" Phụ thân tức giận bật dậy như muốn động thủ.

"Ngồi xuống" Gia gia nói, "Không cho bất luận kẻ nào đánh hắn, ta cảnh cáo ngươi đó"

"Hừ!" Phụ thân thở phì phò ngồi xuống.

Bần đạo cho hắn cái mặt quỷ!

"Quốc vương dường như muốn phái đường ca của ngươi Long Thanh Vân đi. Ngươi cũng giết hắn sao?" Gia gia cười nói.

"Ta kháo! Tên hỗn trướng nào cho hắn cái chủ ý này vậy" Bần đạo mắng.

Gia gia liền đỏ mặt, cũng ngượng ngùng phát tác, đành phải hỏi: "Ngươi định làm sao bây giờ?"

"Ta một hồi kê cho hắn một cái đơn, bảo hắn thượng thổ hạ tả như thế nào mà đi"

"Ngươi….! Quá độc ác. Hắn là ca ca của ngươi mà?" Mụ mụ kinh ngạc nói.

"Không quan hệ, ta dụng một đầu thất cấp ma thú hối lộ hắn, hắn chịu chút đau khổ để được đại giới ngọt ngào, khẳng định đáp ứng. Còn có sẽ cảm kích ta nữa đấy chứ?"

"Choáng váng! Ngươi ngay cả ma thú cũng nuôi ở trong nhà? Ngươi nói đã bắt nó rồi sao?" Mụ mụ bất mãn nói.

"Hắc hắc! Ta có bí quyết mà, khẳng định có, kỳ thật ta sớm có mục tiêu rồi, chỉ là lần này trở về mới không đi bắt, các ngươi yên tâm đi"

Gia gia nhíu mày nói: "Ngươi đã quyết định hạ cái quyết tâm?"

"Như vậy mới giải được mối hận lưu đày ta ngàn dặm" Bần đạo nói, "Ta muốn quốc vương bệ hạ cưỡi mông ở trên đầu tường"

"Có ý từ gì?" Mụ mụ hỏi.

"Bảo hắn lộ ra một lần "Đại mặt" Bần đạo hung tợn nói.
Bình Luận (0)
Comment