Bần đạo thấy sự tình cơ hồ đã không thể vãn hồi, cũng chẳng muốn nán lại lâu, liền nhìn mọi người nói: "Ta hiện tại hay là trở về, xem ra quốc vương đại nhân không qua hoan nghênh ta?"
"Một mình ngươi trở về đi, Thanh Long thiết kỵ của ta cũng đừng dẫn theo, ta cũng không muốn ngươi mang theo bọn họ giết thuế vụ quan của quốc vương?" Phụ thân lạnh lùng nói.
"Ta kháo! Dọc theo đường đi cũng không hề thiếu vương tộc thuộc lãnh địa thuộc chi trưởng Thạch Nguyên gia, ngươi để ta mang đi 200 người? Không phải bảo muốn ta đi chết đó chứ?" Bần đạo cả giận nói.
"Hắc hắc! Như thế nào quay về à? Nhưng ngươi là con ta mà?" Phụ thân cười gian nói: "Ngươi chỉ cần đi theo thuế vụ quan của quốc vương tuyệt đối an toàn"
"Hừ! Nói đi nói lại cũng là chuyện của quốc vương, lại nói chúng ta đây mới là người một nhà? Ngươi như thế nào không có giúp ta?" Bần đạo ủy khuất nói,
"Long gia chúng ta đi theo Ái Hoa vương tộc đã mấy trăm năm, cho tới bây giờ cũng đều là trung thành và tận tâm. Lại nói như thế nào hắn cũng là quốc vương, chúng ta là thần tử, chẳng lẻ quốc vương cũng không thể làm cho hạ thần chịu chút ủy khuất sao? Lại nói ngươi ủy khuất cái rắm. Chính ngươi, ngươi nếu gây ít họa hơn, đặc biệt là trận cuối cùng, cơ hồ bức ép dã chiến quân đoàn, ngươi có biết việc kia mang đến cho quốc gia nhiều tai nạn không?" Phụ thân thanh âm lạnh lùng nói.
Kỳ quái! Hắn hiện tại là một bộ dáng trung thành răn dạy ta, dường như cho ta là gian thần không bằng? Bần đạo buồn bực và cúi đầu tự hỏi, ta là một gian thần sao? Chuyện cũ không ngừng từ trong tâm tuôn ra, bần đạo lại không ngừng ngẫm nghĩ. Ta ba tuổi đã bắt đầu cùng Thạch Nguyên gia trở rmặt, sát tử Tứ Lang, nhưng đó là tự vệ mà? Lại nói bọn họ liên thủ khi dễ công chúa, ta cũng không được ngăn cản bọn chúng sao? Sau đó cùng vô số quý tộc đánh nhau vô số lần, bần đạo luôn nhớ rõ bọn họ không ác nào không làm, đánh cho bọn họ tuy rằng tàn nhẫn, nhưng không có chút gánh nặng tâm lý, ta đánh ác bá cũng không đúng à? Cho nên cuối cùng, ta lại càng thêm buồn bực? Rõ ràng là Thạch Nguyên gia hỗn trướng kia vì thu bảo hộ phí làm cho ân nhân nhà của ta tàn phế phế đi, ta mới động thủ giáo huấn nha? Về sau cũng là chuyện của bọn hắn muốn ám sát ta, như thế nào cũng đổ lên đầu lên cổ ta vậy? Rõ ràng ta là người bị hại, Tiên Nhã thiếu chút nữa toi mạng, cánh tay của ta cũng bị thương, cứ như vậy trên lưng ta còn mang theo tiếng tạo phản?
Bần đạo càng nghĩ càng giận, trực tiếp nổi giận. Cao giọng quát: "Ngươi lời này không đúng"
Thoáng cái làm cho bọn họ trợn mắt lên, lưng thẳng tắp nhìn ta.
Bần đạo quát tiếp: "Ta tuy rằng tuổi còn nhỏ, đối với minh thị thị phi, hiểu thiên lý. Biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, như ta đánh bọn quý tộc hỗn trướng này là đám khi nam phách nữ, ức hiếp dân lành … ta sẽ giáo huấn hắn, quản hắn bọn chó má vương tử gì. Mấy năm nay, ta đánh nhau vô số, nhưng có một lần là ta cố ý làm mà thôi? Ta dám hướng thần minh thề rằng, chuyện ta làm không thẹn với lương tâm, trời đất chứng giám, cho dù lưu đày ngàn dặm cho dù búa rìu bổ xuống trên thân, ta cũng quyết không hối hận … !"
Nói xong cũng không quản bọn họ phản ứng, trực tiếp bỏ đi, mang Tiên Nhã cùng 200 Cuồng Long kỵ binh hấp tấp quay bước trở về lãnh địa.
Bần đạo trong lòng cực kỳ buồn bực, ta lúc ra khỏi cửa thành rốt cuộc chịu không được, bước xuống xe, xuất ra hỏa cầu thuật mạnh mẽ nện lên bên ngoài tường thành, đánh cho tường thạch tung bay tán loạn, mấy tên lính thủ vệ sợ hãi, bởi bọn họ cũng đã biết thân phận của ta, không dám phát ra cảnh báo, có muốn đến ngăn cản cũng bị Cuồng Chiến sĩ đánh chặn, đành phải giương mắt nhìn. Nguồn: http://truyenfull.vn
Bần đạo về sau hô lớn một tiếng: "Thống khoái" Lên xe bước đi.
Trên tường thành lưu lại một câu – Thuế vụ quan dám ra khỏi đại môn này. Chết!
***
Bần đạo đi rồi, gia gia cùng cha mẹ lặng đi cả nửa ngày mới phản ứng lại.
"Tiểu tử này muốn tạo phản chắc? Dám cùng ta nói như vậy?" Phụ thân mắng to.
"Ta xem ngươi mới muốn tạo phản" Mẫu thân ở bên cái lỗ tai hét lớn: "Ngươi nói đi, con ta dựa vào cái gì mà chịu thống hận của quốc vương? Luận huyết thống, chúng ta Tinh Linh vương tộc so với hắn cao quý hơn nhiều, luận thế lực, mẫu thân ta một mình tiêu diệt cả quốc gia của ngươi, dựa vào cái gì hắn có thể làm cho con ta ủy khuất hử? Nói rõ ràng cho ta nghe xem?"
"Đông! Đông a" Phụ thân sợ nhất là mẫu thân tức khí, hiện tại lại không dám trêu chọc.
"Tốt tốt! Mọi việc điều do ta cả" Gia gia cười khổ đối mẫu thân nói.
"Hừ! Trở về tái thu thập của ngươi đi" Mẫu thân khí giận chưa nguôi.
"Ta đã nói cái gì sai sao? Hắn chính là rước lấy họa mà?" Phụ thân ủy khuất hỏi.
"Cũng không nhất định" Gia gia nói: "Tiểu Ngũ gây rắc rối là bởi vì vì xuất thủ nặng, không phải bởi vì hắn có nên xuất thủ hay không. Nếu đổi lại là ta, nhất định cũng không chịu được. Chẳng lẻ ngươi thấy, thị vệ bị người ta đánh cho tàn phế có thể thờ ơ sao chứ?"
"Ta đương nhiên không thể, ít nhất cũng phải đánh cho đồng dạng là tàn phế mới được" Phụ thân nói.
"Đúng vậy! Tiểu Ngũ vẫn coi trọng, ngươi như thế nào bảo nó gây họa?" Mẫu thân bất mãn nói: "Ngươi phải giải thích cho nhi tử biết đấy!"
"A … a! Ta … ta là phụ thân mà, là cha hắn đó" Phụ thân ủy khuất nói.
Vài người tranh luận một trận, đột nhiên Vương tiên sinh vội vội vàng vàng chạy vào, nói: "Không xong! Thiếu gia đi rồi, ngay cả ta cũng không thông tri một tiếng"
"Tên tiểu hỗn đản này, mau mau đuổi theo đưa hắn trở về" Mẫu thân cả giận nói.
"Nhưng còn có một việc tương đối phiền toái hơn" Vương tiên sinh đáp.
"Lúc thiếu gia đi ra khỏi cửa thành dụng hỏa cầu tại trên tường thành đánh một hàng chữ"
"Chữ gì?" Gia gia vội vàng hỏi.
"Thuế vụ quan dám bước ra khỏi cánh cửa này. Giết!" Vương tiên sinh từng chữ một nói ra.
"Choáng! Hỗn đản này cùng quốc vương đối đầu a" Phụ thân cả giận nói: "Ta đuổi theo lôi hắn trở về"
"Không được, hắn trở về lại không tốt, lại nói hắn cũng không có khả năng cùng với ngươi trở về" Gia gia nói.
"Ta bắt hắn trở về" Phụ thân không phục nói.
"Ngươi đánh thắng hắn được sao?" Gia gia khinh thường nói: "Ngươi nhất định biết thủ đoạn của nhi tử ngươi chứ? Hắn có một trăm loại biện pháp làm cho ngươi mày xám mặt tro chạy trở về"
"Hừ! Phụ thân một trận buồn bực hừ một tiếng, nói: "Tiểu tử này mưu ma chước quỷ nhiều lắm. Nhưng mà hiện tại làm sao bây giờ?"
"Ngươi trở lại Long Thành, trong chuyện này ngươi không cần lo, nói cho quốc vương biết, Long gia chúng ta không tham gia vào chuyện này, cũng sẽ không phái thuế vụ quan, tóm lại đứng ở trung lập" Gia gia cười nói: "Bảo quốc vương chịu chút ủy khuẩn đối Tiểu Ngũ cũng có nhiều chỗ tốt, như vậy hắn hiểu được có lẽ quay về - Danh tướng luôn muốn được tôn trọng"
***
Quốc vương cơ hồ đồng thời cũng nhận được tin tức, lúc ấy hắn tức giận đập nát tất cả vật gì ở trước mặt, lại sau khi biết được thái độ của Long gia, hắn hung tợn cười nói: "Ta muốn trước nhìn xem ngươi còn sống hay không trở về lãnh địa"
Vì thế bần đạo một đường đi này cực kỳ không yên ổn, ngàn vạn đạo tặc hiện ra một chút hữu tâm cũng không có trên lãnh địa, trên đường bần đạo cực lực tránh né. Cũng may bọn họ chỉ dám phất cờ hiệu đạo tặc, không dám tiến vào thành thị, hơn nữa cũng không có xuất hiện tại trên lãnh địa trung lập. Bần đạo không cũng cho tiếp tế tiếp viện và nghỉ ngơi, hung hăng giáo huấn bọn họ. Mấy tên ngu ngốc này là được tư binh quý tộc mời đến, không có chuyên nghiệp như bọn đạo tặc, cũng không có sức chiến đấu như bộ đội chính quy, loạn thành một rừng chia năm xe bảy, trang bị tuy rằng không tệ lắm, nhưng cùng Cuồng Long kỵ sĩ của ta so sánh không chỉ kém cạnh nhau một chút nửa điểm, trên người Cuồng Long chiến sĩ được trang bị là 1000 kim tệ đó.
Trên bầu trời có lôi đạt (rađa) trinh sát toàn bộ phương vị, phục kích bọn họ, ngay cả cơ sở ngầm rất dễ dàng bị phát hiện. Ngược lại hành tung của bần đạo bọn họ lại hoàn toàn không biết gì cả, mà ta lại biết rất rõ ràng tất cả bố trí của bọn họ, sau khi nhìn thấy tình hình, ta khinh thường bọn người ngu ngốc này. Bần đạo cũng không thẹn thùng quá phận, chính là đánh lén trọng điểm sở chỉ huy của bọn họ, chiến thuật chỉ có một, thừa dịp bóng tối tiếp cận trộm cắp, sau đó thêm vào "Quang Minh Tán Dương" Cuồng Long kỵ binh xung phong, giết người không phải là mục đích chính, mục đích vẻn vẹn của ta chỉ là xử lý tất cả quý tộc đầu lĩnh là tốt rồi. Có rađa tại trên đầu bọn họ chỉ đường, bọn họ bây giờ không một người nào có thể thoát được Cuồng Long kỵ binh xung phong. Đa số quý tộc nhìn thấy Cuồng Long kỵ binh vội vàng quay đầu bỏ chạy, sau đó bị chém chết, số ít sợ tới mức té xỉu ngay đương trường, sau đó bị dẫm đạp thành đống thịt vụn. Ngắn ngủi một tháng, bần đạo đánh 13 trận, đánh tan gần mười vạn người, giết địch 3000, trong đó quý tộc lớn nhỏ thì có mấy trăm người, bản thân mình không một thương vong. Ngay cả chính bần đạo cũng nghĩ thấy không thể hiểu nổi, bên người bọn họ cũng có cao thủ, như thế nào không có đả thương một người nào của ta là sao? Sau, ta bắt được một tên Hoàng Kim chiến sĩ mới hiểu được, hắn nói: "Đó là 200 Địa Hành Long thẳng hàng xung phong lâm trận, dựa vào lực lượng của bản thân không có khả năng chống lại, thậm chí muốn liều chết đả thương một người cũng vô cùng khó khăn, với lại chiến sĩ tổng cộng chỉ có hai người, cũng không có đất dụng võ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ta cần cái gì a? Chỉ là vài đồng tiền lẻ, ta đi liều mạng sao?" Hắc hắc, bọn họ cũng cao hứng cũng như ta vậy.
Mấy tên gia hỏa này cũng làm mấy cái bẫy ngẫu nhiên, dụng sở chỉ huy làm mồi dụ ta, có thể sau chuyện này bọn hắn vô cùng hối hận với tâm kế của ta, phàm là bẫy rập ta một mực không chui vào, chờ bọn hắn vừa mới không kiên nhẫn bỏ về, ta lập tức đánh lén, sạch sẽ lưu loát xử lý sở chỉ huy, sau đó tiêu sái bước đi. Sau nhiều lần chém giết thành công, bần đạo dở khóc dở cười phát hiện, bọn họ cố ý tìm một địa phương rất xa để đóng quân. Sợ ta tiến qua, vì có một lần ta làm như thế. Buồn bực a! Muốn tìm đánh một trận cho hết giận cũng chưa có cơ hội!
Lại nói về vương đô, hiện tại liên tiếp có hàng trăm cử hành lễ tang cho những quý tộc trẻ tuổi, muốn lạc quan cũng quá khó đi ha! Vương đô nơi nơi là đám tang đám ma, đến nỗi làm cho đám mục sư lo liệu cũng chịu không nổi. Nhân cơ hội đó liền đồn thổi lên. Quốc vương sau khi biết được tin tức lâm bệnh nặng một trận, từ đó về sau không bàn đến chuyện thu thuế của ta nữa. Viên Sử quan cho rằng ngày tháng này là – Tháng quý tộc đổ máu!
Trước chỉ viết một chút để mọi người xem qua, sau lại viết quá một hồi, rồi lại quá nhanh. Ta trúng độc rất kỳ quái, ngoại trừ làm cho vần điệu câu văn lưu loát ra thì không có tác dụng gì, vô ích a?