Chương 1000: Gia đình ngay cuối hẻm kia
Cố Vân Đông nhìn thím Nguyên gia đang mở to hai mắt với dáng vẻ như 'Gặp được gian tình' kia, không hiểu sao, cô lại có cảm giác hơi vui vẻ.
Cô để Thiệu Thanh Viễn ôm mình, lông mày nhíu lại hỏi thím Nguyên gia: "Thím đến đây có chuyện gì không?"
"À? Ừ ờ, kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là, ta muốn tìm ngươi tâm sự."
Cố Vân Đông ngáp một cái: "Thím cũng biết ta đang có thai, cả ngày mỏi mệt, cũng không có tinh thần gì. Cho nên, không thể nói chuyện phiếm với thím được rồi."
Thím Nguyên gia có chút thất vọng, thái độ đuổi khách rõ ràng như thế, đương nhiên bà ta nghe hiểu được.
Theo bản năng, thím Nguyên gia muốn phàn nàn vài câu, nhưng thấy được Thiệu Thanh Viễn ở đây, bà ta lại không dám.
Mỗi lần thím Nguyên gia thấy được ánh mắt của người này luôn có cảm giác toàn thân ngập tràn nỗi khiếp sợ, hệt như yết hầu bị ai đó bóp chặt, không thể nói được lời nào.
Đến sau cùng, thím Nguyên gia cũng chỉ có thể cười nhạt một tiếng: "Phải rồi, ngươi đang có thai phải nghỉ ngơi thật tốt, vậy ta về trước vậy."
"Thím đi thong thả."
Thím Nguyên gia xoay người, đang định rời đi.
Nhưng vừa đi được vài bước, thím Nguyên gia lại dừng lại, suy cho cùng thì bà thím này cũng không nhịn được, bà ta lại quay về bên cạnh Cố Vân Đông.
Lúc này, vừa đúng lúc Thiệu Thanh Viễn đi qua một bên châm trà cho cô, lá gan của thím Nguyên gia cũng lớn thêm vài phần, bà ta nói với Cố Vân Đông: "Cố phu nhân à, ta vẫn còn mấy câu muốn nói với ngươi. Ngươi ấy, vừa dọn tới ở tại hẻm Đăng Lung này, hẻm nhỏ của chúng ta, mọi người đều rất tốt cũng rất chất phác đấy, qua lại hay đi đâu cũng không thành vấn đề gì. Chỉ có điều ở cuối hẻm này có một gia đình kia, ngươi tuyệt đối không được đi đến đó."
"Tại sao?" Cố Vân Đông có chút khó hiểu hỏi.
Thím Nguyên gia đáp: "Ở cuối hẻm có một người phụ nữ, là ngoại thất của một lão phú hộ trên thị trấn, nàng ta có dáng vẻ yêu kiều xinh đẹp, đẹp thì thật sự rất đẹp đấy. Nhưng nàng cũng là kẻ không an phận. Ngươi nói xem, nàng ta chỉ là một ngoại thất mà thôi, dựa vào lão phú hộ mới sống sót được, đương nhiên phải hầu hạ đàn ông cho tốt rồi. Ấy thế mà lại không phải, lão phú hộ có việc mấy tháng không đến, nàng ta đã giấu một người đàn ông khác trong nhà. Ngay nửa năm trước, lão phú hộ kia tự mình bắt gian hai người đó."
Nói xong, thím Nguyên gia còn liếc nhìn Cố Vân Đông, chậc chậc vài tiếng: "Nghe nói người đàn ông kia ở trong nhà nàng ta mấy tháng rồi, lại cứ một bước không ra khỏi cửa, luôn ở trong nhà đấy được ngoại thất nuôi. Đến bây giờ chúng ta còn chưa từng gặp được hắn. Nhưng theo lời gã sai vặt của lão phú hộ nói, tên đàn ông đó có vóc người cao to, dáng vẻ rất tuấn tú, cũng chả trách hắn có thể quyến rũ ngoại thất kia làm nàng ta không tuân thủ nữ tắc như thế."
Cố Vân Đông nheo mắt lại: "Rốt cuộc thím đang muốn nói cái gì?" MAyy dich
"Ha, ta đây không phải đang nhắc nhở các ngươi sao? Về sau không nên đến gần gia đình ở cuối hẻm kia. Ngoại thất đó bị phú hộ bắt gian, suýt chút nữa là bị mang đi dìm lồng heo. Tuy không biết vì sao sau đó lại không mang đi, nhưng thanh danh của nàng ta xem như hỏng rồi. Hiện giờ người trong ngõ này mỗi lần đi ngang qua cửa sân kia, đều muốn nhổ một bãi nước bọt, mấy đứa con nít cũng biết ném đá vào cửa. Ngươi đấy, phải hiểu phụ nữ không an phận thì không có kết cục tốt. . . Không phải, ý ta nói, ngươi đang mang thai, nếu đi qua đó bị người khác không cẩn thận làm bị thương sẽ không tốt."
Thím Nguyên gia thấy bản thân đã nói đủ rồi, cuối cùng bà ta cũng cảm thấy mỹ mãn ngừng lại. Bà ta phất tay với Cố Vân Đông, sau đó rời khỏi sân nhỏ nhà bọn cô.
Cố Vân Đông nhìn theo bóng lưng của bà ta cười lạnh: "Bà ta đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói thiếp không an phận đúng không?"
"Nàng đừng nên tức giận với mấy kẻ như vậy, nếu nàng không thích, ta đi đập tường nhà bọn chúng là được."
Cố Vân Đông: ". . ." Chuyện này, cũng không cần đâu.
Nhưng từ ngày hôm đó về sau, lời đồn bên ngoài lại thay đổi.
Hàng xóm láng giềng tại hẻm Đăng Lung bắt đầu nói về ngoại thất Cố Vân Đông, tương lai ắt sẽ đi theo gót ngoại thất Lục thị ở cuối hẻm thôi, đợi vị lão gia nhà giàu nuôi nàng đến, chắn chắc sẽ đuổi nàng ra khỏi cửa.
Cố Vân Đông: ". . ." Thật sự, cô vốn không muốn so đo với thím Nguyên gia đấy.
Bà thím lắm mồm nha, lại không phải lần đầu tiên gặp trúng. Tính tình của cô hiện giờ vừa hay vô cùng tốt, cũng chỉ có hai tháng mà thôi, đến lúc đó khi cô rời khỏi nơi đây rồi, ai quen ai chứ? Không có việc gì.
Cho đến khi có một ngày đúng lúc cô ra cửa, phát hiện cửa ra vào có một bãi nước bọt rõ ràng.
Cố Vân Đông tỏ vẻ, cô bị buồn nôn rồi, dạ dày trào ngược, khó chịu.
Vì vậy Cố Vân Đông xách theo rìu đi đến Nguyên gia, bổ một phát vào cửa lớn của Nguyên gia.
"Rầm" một tiếng, mọi người trong Nguyên gia đang dùng cơm sợ tới mức trái tim sắp nhảy ra ngoài, vội vàng chạy ra khỏi sân.
Sau đó liền thấy được cảnh cửa lớn bị bổ ra, mảnh gỗ vụn bay tứ tung, ai cũng khẽ rùng mình một cái.
Nhưng còn không dừng lại ở đó, âm thanh rầm rầm rầm kia vẫn vang lên như cũ, cực kỳ có quy luật.
Đồng Thủy Đào đứng sau lưng Cố Vân Đông kích động, Thiệu Võ nhỏ giọng hỏi Thiệu Thanh Viễn: "Công tử, này, phu nhân còn đang mang thai, thế này có phải là không được tốt lắm không?"
"Không sao, trong lòng nàng tức giận, xả ra mới tốt. Nếu nàng ấy mệt, ta sẽ tiếp tục."
Dứt lời, hắn bèn tiến lên nhận lấy rìu từ tay Cố Vân Đông: "Được rồi, kế tiếp đến ta."
Cố Vân Đông thở một hơn, buông tay đứng ở bên cạnh.
Đúng lúc này cửa lớn bị người mở ra, người Nguyên gia thấy Thiệu Thanh Viễn đang giơ rìu, sợ tới mức liên tiếp lùi về phía sau.
Lão gia tử Nguyên gia mở to hai mắt nhìn, có chút sợ hãi, hai tay lão run rẩy: "Ngươi, ngươi làm gì?"
"Ta muốn hỏi xem thím Nguyên gia muốn làm gì. Ta và nương tử của ta đang yên đang lành ở nhà, cũng không đắc tội với ai, nhưng tại sao thím Nguyên gia lại đi khắp nơi nói nương tử của ta là ngoại thất của kẻ khác. Thế nào, người tướng công như ta đứng ở trước mặt ngươi, ngươi nhìn không thấy sao? Mắt mù rồi à? Cho nên mới tưởng tượng ra một người đàn ông khác để làm hỏng thanh danh của nương tử ta đúng không?"
Hiếm có dịp Thiệu Thanh Viễn nói nhiều lời như vậy, chữ nào chữ nấy đanh thép hùng hồn.
Mấy người láng giềng khác trong hẻm Đăng Lung cũng chạy tới xem, nghe nói như thế thì đều hơi sửng sốt.
Thím Nguyên gia cũng rụt rụt cổ, có chút sợ hãi trốn ra sau lưng của lão đầu Nguyên gia.
Nguyên lão đầu cũng biết tật xấu của vợ mình, lão ta quay đầu lại hung hăng trợn mắt liếc nhìn bà ta, lúc này, lão mới nói với Thiệu Thanh Viễn: "Chỉ có vài câu lời ong tiếng ve mà thôi, nương tử ta chỉ nói lung tung thôi, tại sao ngươi lại muốn so đo với một người đàn bà chứ? Còn làm hỏng cửa lớn nhà của ta, thế này có chút quá rồi đấy."
Thiệu Thanh Viễn cười lạnh: "Quá ư? Nương tử của ta còn đang mang thai, cũng bởi vì nghe được lời ong tiếng ve như thế, hiện giờ thân thể nàng cũng không thoải mái rồi. Thế nào, chờ đến lúc náo loạn ra mạng người thì ta mới có thể đến đòi một lời giải thích đúng không? Ta thân là trượng phu, thân là phụ thân, nếu ta không xả cơn tức này cho nàng, ta uổng công làm người."
Nguyên lão đầu khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông.
Chỉ thấy Cố Vân Đông che bụng lui về phía sau một bước, lông mày nhăn thành một cục, Đồng Thủy Đào nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô. MAyy dich
Nguyên lão đầu cũng hơi sợ rồi, đúng lúc hai đứa con trai nhà lão đã đi xa nhà tìm việc từ hai ngày trước, lúc này trong nhà cũng chỉ có một người đàn ông là lão mà thôi.
Nhưng người ở trước mắt này, nghe nói là thợ săn, có đôi khi hắn còn đeo cung tiễn lên núi đi săn, không có lần nào là tay không trở về.
Vừa nhìn đã thấy hắn có thân thể rắn chắc, có thể đánh người, huống hồ phía sau hắn còn có tên gọi là Thiệu Võ kia, cũng là trai tráng có sức lực, lúc này hắn cũng đang kích động với dáng vẻ như muốn đánh người.