Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 999 - Chương 999. Lời Đồn.

Chương 999. Lời đồn. Chương 999. Lời đồn.

Chương 999: Lời đồn.

Đứng trước mặt cô là một cậu bé, nhìn khoảng năm đến sáu tuổi. Cố Vân Đông và cậu bé nhìn nhau một cái, đột nhiên nhảy dựng lên bỏ chạy về nhà.

Vừa chạy vừa kêu: "Bà bà ơi, tường sân bị sập rồi."

Thoắt cái đã không nhìn thấy bóng dáng của cậu bé nữa, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn nhìn nhau nhún vai một cái, rồi quay qua nhìn chỗ bị sập ở sân.

Thiệu Thanh Viễn không cho cô đến quá gần, sợ những chỗ khác cũng bị đổ xuống, đến lúc đó đụng trúng thì không tốt.

Tự hắn đi đến bên cạnh bờ tường nhìn xung quanh một chút rồi nhíu mày.

Sân viện này với sân viện nhỏ bên cạnh cùng chung một bức tường. Như vậy thường thì hai nhà sẽ dùng chung một bức tường, do vậy mọi người đều dựng chung đồ đạc lên đó tạo thành một bức tường dày.

Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, đúng là bức tường đó bị đục mất một lỗ.

Rõ ràng là nhà hàng xóm muốn cho sân nhỏ nhìn rộng hơn một chút, nên đã trộm đập mất.

Kết quả là tối qua mưa to suốt cả đêm, tường quá mỏng không trụ được nữa nên bị đổ.

Phụ nhân kia nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn có chút ngạc nhiên, vội vàng nặn ra nét mặt tươi cười: "Ôi! Các ngươi chính là khách nhân hôm qua vừa đến thuê nhà sao?"

Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn bà ta, vẫn là Cố Vân Đông tiến lên hai bước, gật đầu cười: "Đúng vậy, bọn ta là khách nhân hôm qua mới đến thuê nhà, thím xem bức tường này."

Người phụ nữ nhìn bức tường cau chặt mày, bà ta thật sự muốn nói chỗ tường sụp xuống này ở bên phía Cố Vân Đông, không liên quan gì đến mình. Để bọn họ tự mình sửa hoặc là tìm chủ nhà đến giải quyết. MAyy dich

Nhưng vừa nghẩng đầu lên đã nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Thiệu Thanh Viễn, không dám nói nên lời, đứng bên đó suy nghĩ một lúc lâu mới bắt đầu nói: "Chuyện này, các ngươi mới đến, vẫn chưa quen thuộc với nơi này. Vậy đi, một lúc nữa ta sẽ bảo con trai ta giúp các ngươi sửa sang lại phía trên. Không có gì đâu."

Cố Vân Đông cười hai tiếng: "Được."

Thế nào gọi là giúp chúng ta? Thím này thật biết nói chuyện.

Không lâu sau thím đó đã gọi hai người con trai cao to khoẻ mạnh kéo theo bùn đất, bắt đầu sửa tường.

Cố Vân Đông đột nhiên nghe được tiếng bọn họ nói nhỏ với nhau: "Sớm đã nói rồi chỉ xây một bức tường là không được, mẹ nhất quyết đập đổ bức tường đó, bây giờ thì tốt rồi, sập rồi."

"Ai nói không phải chứ."

Nhân lúc bọn hắn đang sửa tường, thím nhà hàng xóm đã đến gõ cửa sân nhỏ nhà Cố Vân Đông, trên tay còn cầm thêm mấy loại quả dại trên núi, vô cùng nhiệt tình đưa cho Cố Vân Đông.

Sau đó bắt đầu hỏi thăm về lai lịch của cô: "Cố phu nhân, các ngươi từ đâu đến đây? Đến để buôn bán sao?"

Vì để không gây sự chú ý cho người khác, nên Cố Vân Đông tạm thời đổi họ.

Nghe thím kia hỏi chỉ cười rồi nói: "Bọn ta đến từ phủ Vạn Khánh, chỉ là đến thăm người thân. Kết quả người thân không ở nhà, người hầu trong nhà không dám cho bọn ta vào ở. Không còn cách nào khác bọn ta chỉ có thể tìm một nhà để thuê. Đợi đến khi người thân quay về sẽ đến thăm."

Không biết phụ nhân đó có tin lời Cố Vân Đông hay không, chỉ vừa cười vừa nói: "Vậy từ giờ chúng ta là hàng xóm, nếu nhà ngươi gặp chuyện gì thì cứ đến tìm ta, nhà chồng ta họ Nguyên."

Cố Vân Đông gật gật đầu, hai người tiếp tục nói thêm một lúc lâu, thấy bức tường đã được sửa xong thím Nguyên cũng tạm biệt rồi rời đi.

Nhưng không ngờ được rằng, ngày hôm sau xung quanh đã truyền đến những lời đồn.

Đồng Thủy Đào mới sáng sớm đi ra ngoài mua thức ăn, lúc quay về thiếu chút nữa làm đổ giỏ rau.

Cố Vân Đông nhìn nàng với vẻ mặt nghi hoặc: "Có người chọc tức muội sao? Sao mặt lại nghệt ra vậy?"

Đồng Thủy Đào vô cùng uất ức: "Tiểu thư không biết ngoài kia nói gì người đâu?" MAyy dich

"Nói ta??" Cố Vân Đông chỉ chỉ vào mình, cô mới chuyển đến đây cũng không đi ra ngoài, đang yên đang lành nói cô làm gì?

Thiệu Thanh Viễn vốn đang lột vỏ nho cho cô ăn nghe thấy vậy cũng dừng lại.

Đồng Thủy Đào hít một hơi thật sâu phồng má nói: "Bên ngoài người ta nói rằng tiểu thư là ngoại thất của nhà người khác, cố tình giữ lại ở đây để người ta không biết."

"Phụt…" Cố Vân Đông vừa ăn một miếng nho thì lập tức phun ra ngoài, cô không dám tin chỉ chỉ: "Ta? Ngoại thất?"

Đồng Thủy Đào gật đầu liên tục: "Muội cố tình đứng một bên để nghe ngóng, tất cả mọi người trong ngõ này đều đã biết. Chính là lão nương nhà Nguyên gia hàng xóm truyền ra, muội cũng không biết bà ta nghĩ thế nào. Tiền tiểu thư dùng là do làm ngoại thất được người ta nuôi, còn nói tiểu thư nói dối là cùng phu quân dẫn theo muội muội đệ đệ đến thăm người thân. Tất cả đều là nói dối, nói rằng tiểu thư vừa nhìn đã biết không phải loại xuất thân khổ cực, da trắng mịn, nhìn mặt đã biết là người có kẻ hầu người hạ."

Cố Vân Đông sờ lên mặt của mình, tuy khen cô như vậy nhưng cô vẫn rất vui.

Nhưng không thể nghĩ theo cách khác sao? Tại sao lại nhất quyết nói cô là người ngoài phòng chứ?

Cô chỉ Thiệu Thanh Viễn: "Không phải là thím đó đã nhìn thấy phu quân đứng cạnh ta rồi sao? Cái gì mà lão gia có tiền nuôi ngoại thất, tên lão gia đó sẽ không thể nào sống cùng ngoại thất như vậy đâu?"

Nói đến đây miệng Đồng Thủy Đào lại không kìm nổi: "Bà già Nguyên gia kia nói cô gia căn bản không phải là phu quân tiểu thư gì. Nói cô gia có vẻ mặt hung tướng, nhất định là lão gia có tiền nào đó phái tới bảo vệ ngoại thất, chỉ sợ đến lúc đó chính thất sẽ đến tìm và làm hại tiểu thư. Còn nói tiểu thư đang mang thai, bên cạnh không có ai bảo vệ rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, dù sao thì những gia đình giàu có đó có nhiều thủ đoạn dơ bẩn."

Lúc hôm qua đột nhiên Cố Vân Đông lúc quay về có chút buồn nôn, lại để cho thím Nguyên gia nhìn thấy, bà ta là người từng trải đương nhiên vừa nhìn qua đã biết chuyện cô mang thai.

Cố Vân Đông một lúc lâu sau vẫn chưa thốt nên lời, nói như vậy cũng cảm thấy có chút có lý.

Nhưng Thiệu Thanh Viễn lại không nhịn được, đột nhiên đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Cố Vân Đông nhanh tay nhanh mắt, một tay kéo hắn lại: "Chàng định làm gì?"

"Tìm mọi người để giải thích rõ ràng."

Cố Vân Đông cảm thấy buồn cười không thôi: "Giải thích cái gì? Chàng càng giải thích người ta càng cảm thấy chàng giấu đầu hở đuôi. Thật ra thì bị hiểu lầm như vậy cũng tốt, cũng có thể gây nhầm lẫn. Nếu như chàng đi giải thích, thím hàng xóm lại có những suy đoán không đúng thì sao? Lại khiến người ta đoán tới đoán lui. Có thể sẽ đoán được sự thật, vậy mới khiến người ta chú ý."

Thiệu Thanh Viễn cau chặt mày, Cố Vân Đông quay ra ra hiệu với Đồng Thủy Đào.

Đồng Thủy Đào nhanh chóng cầm giỏ rau đi ra còn cẩn thận đóng cửa phòng. MAyy dich

Cố Vân Đông lúc này mới chống cằm nhìn hắn, vừa cười vừa nói: "Tức giận gì chứ? Chúng ta chỉ ở lại đây hai tháng thôi, đợi đến khi rời đi, bọn họ sẽ không còn gì để nói nữa."

Thiệu Thanh Viễn đưa tay ra ôm lấy cô ngồi lên đùi hắn: "Nếu không phải sợ giày vò, bây giờ ta sẽ tìm một chỗ ở khác."

Thiệu Thanh Viễn khẽ hừ một tiếng, tạm thời dập tắt mong muốn tìm người giải quyết.

Cố Vân Đông nghĩ là hắn không tức giận, không ngờ sau đó gặp thím Nguyên gia. Hắn lại trực tiếp ôm lấy Cố Vân Đông, nói chuyện nhỏ nhẹ với cô trước mặt bà ta.

Bình Luận (0)
Comment