Chương 998: Ta là đại tẩu của các ngươi.
Thiệu Âm kéo tay Cố Vân Đông nói: "Bọn ta định quay về đảo."
Tối hôm qua bọn họ đã cân nhắc kỹ lưỡng đến đêm mới đưa ra quyết định. Nếu như Tuân gia là đối tượng hoài nghi lớn nhất thì Tuân tri phủ quả thật quá nguy hiểm. Hắn muốn đối đầu với cả nhà bốn người họ, rất có khả năng sẽ gây phiền phức cho Bạch gia.
Cho dù nói thế nào đi nữa, Bạch Hàng cũng muốn xác nhận xem Tuân gia rốt cuộc là tốt hay xấu mới có thể hoàn toàn yên tâm được.
Ông là nhị gia của Bạch gia, ở quê còn có cha ông nên ông phải có trách nhiệm với những việc này. Giải quyết hết những gì gây nguy hại đến Bạch gia và vợ chồng ông.
Bọn họ quay về đó cũng giảm bớt phần nào sự chú ý. Để Cố Vân Đông có thể yên tâm dưỡng thai. MAyy dich
Thiệu Thanh Viễn nghe xong vẫn không khỏi nhíu mày, hắn định mở miệng khuyên ngăn nhưng lại cảm thấy cha hắn suy tính rất đúng.
Nếu đổi lại là hắn hắn cũng làm như vậy.
Bạch Hàng vỗ vỗ lên vai hắn, cười nói: "Không cần lo lắng cha con cũng không phải ngồi không. Bạch phủ chống lại Tuân gia, Tuân gia còn chưa đủ xem. Ta với mẹ con trở về cũng chỉ là muốn xác nhận xem rốt cuộc Tuân gia là trung hay là gian. Sau khi xác nhận mới bắt đầu hành động. Đến lúc đó điều các con cần làm chính là chờ tin tức tốt của cha mẹ."
Thiệu Thanh Viễn im lặng một hồi rồi gật đầu: "Nếu như cha mẹ đã quyết định, con cũng không ngăn cản, hai người chú ý an toàn."
"Nhất định rồi." Thiệu Âm có chút không nỡ. Bà thật sự muốn chăm sóc Cố Vân Đông cho đến khi cô sinh. Tận mắt nhìn thấy tiểu tôn tử hay tiểu tôn nữ chào đời.
Có điều bà vẫn phải đi cùng phu quân, nếu như có chuyện gì thì hai vợ chồng cùng chống đỡ.
Bà nhìn Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông nói: "Các con phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, bây giờ Vân Đông là quan trọng nhất, nếu như có chuyện gì, có thể nhịn thì nhịn một chút, biết chưa?"
"Mẹ, bọn con biết rồi."
Thời gian đã không còn sớm nữa, bốn người không nói thêm gì. Hai người Thiệu Âm ở lại chỗ đó thêm hai ngày.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông thì dẫn Thiệu Võ Đồng Thủy Đào cùng với La Kỳ ra cửa. Có điều Bạch Hàng vẫn âm thầm phái người đi theo bảo vệ bọn họ.
Xe ngựa của bọn họ đã đổi thành một chiếc xe có vẻ ngoài bụi bẩn, bên trong thùng xe sạch sẽ thoải mái dễ chịu, phương diện giảm xóc cũng hơn mấy lần, không quá lắc lư. Lúc này Thiệu Thanh Viễn mới dìu Cố Vân Đông lên xe.
Cả đoàn người đều đổi quần áo thành những món đồ sơ sài, búi tóc đơn giản rồi dùng trâm cố định lại. Cất hết những món đồ trang sức quý báu đi.
Ngồi trong xe ngựa Cố Vân Đông nói rõ với mấy người Đồng Thủy Đào: "Từ giờ trở đi Thủy Đào và Thiệu Võ là tỷ đệ, là muội muội đệ đệ của Thiệu gia, La Kỳ là muội muội của ta, nhớ kỹ đấy, đến lúc đó không được gọi sai."
Vẻ mặt của Đồng Thủy Đào không quá vui vẻ: "Vì sao La Kỳ lại là muội muội của tiểu thư, muội lại là muội muội của Thiệu gia chứ? Muội cũng muốn làm muội muội của tiểu thư."
Cố Vân Đông: " …"
Để Thủy Đào và Thiệu Võ cải trang làm huynh muội, vì tuổi của hai người gần bằng nhau, sẽ tránh nghi ngờ, vô cùng phù hợp.
Tuổi của La Kỳ khá nhỏ, hơn nữa con bé còn có chút sợ Thiệu Thanh Viễn. Từ trước đến giờ vẫn luôn giữ khoảng cách với hắn. Nói bọn họ là huynh muội sẽ không có ai tin. Đương nhiên không nên làm muội muội của Thiệu Thanh Viễn.
Nếu Đồng Thủy Đào cũng làm muội muội của Cố Vân Đông, vậy chẳng phải cô có tận ba đệ đệ muội muội sao?
Vẫn nên như vậy đi. MAyy dich
Cố Vân Đông không để ý đến sự bất mãn của Đồng Thủy Đào nói thẳng: "Mọi chuyện quyết định như vậy đi, La Kỳ vẫn gọi ta là tỷ tỷ, còn về phần các ngươi nhớ gọi ta là đại tẩu."
"..."
" Đại…" Thiệu Võ ngồi bên trên há hốc mồm, căn bản không gọi được.
Một hồi lâu sau Thiệu Võ từ bỏ, cảm giác nếu như hắn thốt lên hai tiếng đại tẩu sẽ là đại nghịch bất đạo, bị thiên lôi đánh xuống.
Đồng Thủy Đào cũng không gọi nổi, cũng không phải là nàng cảm thấy đại nghịch bất đạo, nàng chỉ muốn gọi tiểu thư là tỷ tỷ.
Hai người như bị bịt miệng lại, đến mức đỏ cả mặt cũng không phát ra thêm âm thanh gì.
Cố Vân Đông xoa xoa trán rồi hạ tay xuống.
"Được rồi các ngươi cố hết sức ít nói chuyện nhất có thể."
Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn hai người: "Nhưng không được phép gọi sai."
Thiệu Võ và Đồng Thủy Đào rùng mình một cái, nhanh chóng nghe theo.
Xe ngựa rất nhanh đã đi ra khỏi thị trấn, lúc này người đi ra khỏi thành không nhiều. Trái lại có thể nhìn thấy một ít dân chúng đang đi vào thành.
Cũng có xe trâu xe ngựa, bọn họ như vậy cũng không thu hút sự chú ý.
Xe ngựa đi thẳng về hướng bắc. Đến lúc xế chiều thì dừng lại ở một thị trấn xa hơn một chút.
Trấn này nhỏ hơn thôn Vĩnh Phúc.
Thiệu Thanh Viễn hỏi một người đi trên đường chỗ của người môi giới, rồi nhanh chóng đi xe ngựa qua đó.
Thị trấn nhỏ nên trạm giao dịch cũng không lớn.
Nghe thấy bọn họ muốn thuê phòng, người môi giới vô cùng vui vẻ giới thiệu cho bọn họ.
Tiền thuê phòng ốc ở đây cũng không đắt. Thiệu Thanh Viễn yêu cầu xung quanh phòng phải sạch sẽ một chút, thuận tiện một chút, không quá ồn ào.
Người môi giới ngay lập tức tìm được cho bọn họ hai gian nhà, Thiệu Thanh Viễn đến nhìn qua một chút so sánh hai gian. Dù gì cũng là phòng ở thị trấn cho dù tốt cũng chỉ như vậy, điều kiện không tồi nên bọn họ đã quyết định thuê lại.
Chỉ có điều, sau khi nghe bọn họ nói thời gian thuê không dài tên môi giới đó nhìn có vẻ không được vui vẻ lắm.
Dù gì cũng là một vụ làm ăn, người ta muốn thuê ngắn cũng không có cách nào khác.
Động tác của Thiệu Thanh Viễn rất nhanh, thanh toán xong tiền thuê ba trăm văn. Sau đó lấy chìa khóa từ chỗ người môi giới đi vào trong sân.
Lúc này trời có chút âm u, nhìn có vẻ như trời sắp mưa, bọn họ còn phải sắp xếp đồ đạc.
Quả nhiên đến khi mấy người Thiệu Thanh Viễn vừa chuyển hết hành lý từ trên xe ngựa xuống thì bên ngoài bỗng sấm sét đùng đùng, ngay sau đó một trận mưa rào to tầm tã trút xuống. Trong nháy mắt chiếc sân nhỏ đã ướt hết.
Thiệu Thanh Viễn cau mày dìu Cố Vân Đông vào nhà chính ngồi xuống: "Có bị doạ sợ không?"
Tiếng sấm vừa rồi cũng quá to rồi. MAyy dich
Cố Vân Đông lắc đầu: "Thiếp không sao." Cô ngước mắt nhìn sắc trời: "Trời mưa như vậy không ngớt ngay được, buổi tối chúng ta mang sủi cảo đã nặn trước đó nấu lên ăn đi."
Bọn họ vẫn chưa quen với thôn trấn này, chợ bán thức ăn ở đâu cũng không biết, củi ở trong sân cũng không nhiều. Phòng ở vẫn chưa thu xếp ổn thoả nên thật sự không thể làm gì hơn được.
Hắn gật đầu, cùng Thiệu Văn đi đến nhà bếp thu dọn.
Giờ đã muộn rồi cơn mưa vẫn chưa ngớt, chỉ có thể dọn dẹp qua phòng ốc, vài người tạm thời đi ngủ.
Trận mưa này vẫn kéo dài cho đến tận sáng hôm sau mới tạnh. Cố Vân Đông vừa mới dậy rửa mặt xong thì nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Đồng Thủy Đào truyền đến.
Nàng vừa kêu lên một tiếng chợt nhớ ra Cố Vân Đông đang mang thai. Vội vàng bịt miệng lại để không phát ra tiếng.
Nhưng Cố Vân Đông đã nghe thấy, cô có chút ngạc nhiên nhướn mày. Thiệu Thanh Viễn cũng nhíu mày, đứng dậy đi đến sân nhỏ. Cố Vân Đông cũng nhanh chóng đi theo sau.
Sau đó đã nhìn thấy cảnh tượng chỗ bị đổ xuống trong sân.
Cố Vân Đông: "..."
Cô nhìn ra sânư thấy bị sập một lỗ, đúng lúc cũng bắt gặp một cặp mắt đang hốt hoảng.