Chương 1002: Ta đã làm sai
Thiệu Võ sờ đầu, đợi sau khi Thiệu Thanh Viễn kiểm tra không thấy vấn đề gì, hắn mới mở miệng nói: "Vừa rồi khi ta đi lấy thuốc, gặp được một vị cô nương."
Lỗ tai Cố Vân Đông khẽ 'Vụt' một cái dựng thẳng lên, trong ánh mắt ngập tràn vẻ nhiều chuyện.
Ngay cả Đồng Thủy Đào đang định đi sắc thuốc cũng lập tức ngừng bước chân, nàng cũng có biểu hiện không khác gì mấy với Cố Vân Đông, cả hai nhìn về phía Thiệu Võ.
Thiệu Thanh Viễn và Thiệu Võ: ". . ."
Tuy thú vui tà ác của phu nhân nhà hắn có hơi nhiều, nhưng hắn vẫn căng da đầu kể tiếp: "Cô nương kia đã bốc thuốc xong, nhưng chưởng quầy trong tiệm thuốc không phải người tốt, không chỉ cố ý nâng giá, dược liệu đưa cho vị cô nương này cũng vô cùng kém cỏi."
Thiệu Võ đi theo bên cạnh Thiệu Thanh Viễn, mưa dầm thấm đất, độ quen thuộc đối với dược liệu cũng không chênh lệch gì so với dược đồng.
Thời điểm hắn đi bốc thuốc dưỡng thai, chưởng quầy kia cũng không dám qua loa, đưa dược liệu đều là thứ rất tốt, giá cả cũng hợp lý.
Nhưng hắn không ngờ, chưởng quầy kia đối đãi với một cô nương vừa nhìn cũng không phải là người giàu có, thậm chí còn hơi quẫn bách, lại có thể không biết xấu hổ như vậy.
Mà Thiệu Võ cũng hiểu được hoàn cảnh của bản thân, cũng không muốn gây thêm chuyện, cho nên xem như không thấy.
Nhưng sau khi ra khỏi tiệm bán thuốc, Thiệu Võ nhìn thấy cô nương kia đang ăn một cái màn thầu đông cứng, lúc này trong lòng hắn thật sự băn khoăn. Thiệu Võ nghĩ đến việc nếu nàng lấy thứ thuốc kém cỏi ấy quay trở về cứu người, thế thì bệnh nhân kia chẳng những không thể khỏi bệnh, bệnh tình còn có thể tăng lên, thậm chí gây chết người.
Việc khác hắn không làm được, thế. . . Nhắc nhở một tiếng vẫn có thể.
Cho nên Thiệu Võ đi đến bên cạnh cô nương kia, thấp giọng nói vài câu.
Cô nương kia ngẩn người, nhìn dược liệu trong tay chẳng nói một lời nào.
Hồi lâu nàng mới nói một tiếng cám ơn, sau đó rời đi.
Thiệu Võ khẽ thở dài một hơi, hắn cảm giác bản thân cũng xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, việc nên làm cũng đã làm, lúc sau lựa chọn như thế nào đều dựa vào chính bản thân cô nương kia. MAyy dich
"Ta lúc đó chỉ cho rằng bèo nước gặp nhau mà thôi, không ngờ lúc ta vừa quay trở về, ta lại thấy, thấy cô nương kia đi vào cuối hẻm Đăng Lung, tiến vào cái . . . cửa sân kia."
Cố Vân Đông kinh ngạc, hơi há hốc miệng hỏi: "Cho nên, ngươi nói là cô nương mua thuốc quay về kia, chính là Lục thị ở cuối hẻm sao?"
"Đúng."
Thiệu Võ ủ rũ: "Công tử, thực xin lỗi, ta không nên lắm miệng."
"Việc này ngươi làm đúng, việc liên quan đến mạng người rất quan trọng, âm thầm nhắc nhở một câu cũng là việc nên làm." Tuy Thiệu Thanh Viễn đã có tính cách lạnh lùng từ nhỏ, nhưng đối với phương diện y thuật, hắn lại rất thận trọng.
Loại hành vi bán dược liệu thấp kém cho người bệnh, đối với hắn đó chính là hành vi vô liêm sỉ, đáng bị phỉ nhổ.
"Lần sau đừng đến tiệm bán thuốc kia mua thuốc nữa."
Thiệu Võ nhanh chóng gật đầu: "Vâng, công tử."
"Được rồi, việc này không có gì lớn, ngươi có việc gì thì cứ đi đi."
Thiệu Võ thở dài một hơi, nhanh chóng quay người đi ra.
Cố Vân Đông chống cằm như có điều suy nghĩ, lúc Thiệu Thanh Viễn quay đầu lại thì thấy cô khẽ mím môi, hắn không khỏi cười nói: "Thế nào, nàng đang suy nghĩ gì thế?"
"Thiếp suy nghĩ, Lục thị không bị thương, cũng không có vẻ khó chịu gì, nàng đi bốc thuốc, hẳn là vì người khác. Phải chăng trong nhà nàng ấy có người bệnh, cho nên lúc nàng rời đi mới khóa cửa sân lại?"
"Ừ, hơn nữa từ mấy loại dược liệu Thiệu Võ nhắc đến lúc nãy, bệnh tình của bệnh nhân kia chắc hẳn phải rất nghiêm trọng." Thiệu Thanh Viễn nói tiếp: "Tiệm bán thuốc mà bọn họ đi bốc thuốc ở gần đây, người trong tiệm thuốc kia có lẽ cũng biết Lục thị, nghe được một ít lời đồn, cho nên mới dám ... ức hiếp Lục thị như vậy. Gặp được ta và Thiệu Võ, thái độ của tiệm bán thuốc lại hoàn toàn khác biệt."
Cố Vân Đông nghe xong thầm thở dài một hơi, kiếp người muôn vẻ.
Có lẽ về sau Lục thị sẽ đổi một tiệm thuốc khác để bốc thuốc.
Cô lắc đầu, rất nhanh sau đó đã ném chuyện này ra sau đầu.
Những ngày tiếp theo, mỗi ngày cô vẫn đi ra ngoài tản bộ như cũ. Tuy ngày ngày vẫn đi ngang qua cuối hẻm, lại chưa từng gặp lại Lục thị.
Hơn nữa những lời đồn đãi về Cố Vân Đông, theo thời gian cũng nhạt nhòa, với sự ít xuất hiện của bọn cô, những lời đồn ấy cũng dần dần không còn nghe được. Thậm chí có mấy gia đình cố ý qua lại với nhà bọn cô.
Nhưng Cố Vân Đông đều mang vẻ mặt nhàn nhạt, người đến sẽ lễ phép đưa chén nước, giao lưu thân thiết thì chưa từng, cứ như thế dần dần không còn ai đến nữa.
Năm ngày sau đó, Thiệu Thanh Viễn nhận được một phong thư do Bạch Hàng gửi đến.
Liên lạc của bọn họ đều có con đường riêng, xem như cũng thuận tiện.
Trong thư nói, Bạch Hàng và Thiệu m xác thực đã về tới phủ Linh Châu, hơn nữa qua quá trình điều tra, đã phát hiện một vài hành vi của Tuân tri phủ đúng là có chút kỳ quái.
Chỉ là tạm thời vẫn chưa thể nói rõ được điều gì, còn phải tiếp tục xem xét.
Cố Vân Đông xem thư xong, lông mày có chút nhíu lại: "Cho nên, sau lưng Tuân thị, thật đúng là Tuân tri phủ tự mình làm chỗ dựa cho bà ta sao?"
"Cha mẹ nhất định sẽ điều tra kỹ việc này, qua ít ngày nữa, chắc chắn sẽ biết kết quả rồi."
Cố Vân Đông bỏ thư vào không gian, hai đầu lông mày thoáng có vẻ lo lắng.
Thiệu Thanh Viễn cười nói: "Yên tâm, Tuân tri phủ tuy nói là tri phủ của phủ Linh Châu, nhưng bàn về căn cơ, Bạch gia vẫn lớn hơn. Đại bản doanh của Bạch gia ngay tại phủ Linh Châu này, trong lòng cha mẹ cũng đã nắm chắc rồi."
"Ừ."
Xác thực, ở phủ Linh Châu, đúng thật là không có nhà ai vượt qua được Bạch gia.
Cha mẹ lại có chuẩn bị, người cũng cẩn thận, sẽ không dễ dàng mạo hiểm.
Thiệu Thanh Viễn viết thư hồi đáp cho Bạch Hàng, nói bọn họ mọi chuyện đều tốt, lại nói cha mẹ cũng chú ý an toàn.
Hôm nay hắn đã liên hệ được với một nhà tiêu cục ở Lâm huyện, tiêu đầu ở tiêu cục này đồng ý sẽ để cho phó tiêu đầu tự mình hộ tống bọn họ.
Thiệu Thanh Viễn cũng đã sớm nhắc nhở bọn hắn, một chuyến đi đến kinh thành này, có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng tiêu sư áp tiêu, có một lần nào là không gặp nguy hiểm đâu? Bọn hắn đều đã chuẩn bị tâm lý xong rồi.
Cứ như thế mãi cho đến ngày xuất phát, một đoàn người Cố Vân Đông đã sớm chuẩn bị xong hành lý, lại mặc vào bộ vải thô áo gai kia, ngồi trên xe ngựa phủ đầy bụi bẩn, chuẩn bị lên đường.
Ai ngờ khi bọn họ vừa cởi cánh cửa, lôi kéo xe ngựa đi ra ngoài, chợt nghe được âm thanh ồn ào nhốn nháo từ bên ngoài, có không ít người đang vội vàng chạy lên phía trước.
Cả khuôn mặt Cố Vân Đông tràn đầy sự nghi hoặc, cô được Thiệu Thanh Viễn đỡ lên xe ngựa, nhìn thoáng qua để thăm dò, nhưng không thể thấy được gì cả.
Đồng Thủy Đào cũng cảm thấy kỳ quái: "Chuyện gì xảy ra thế nhỉ?"
"Mặc kệ chuyện khỉ gió gì đã xảy ra, dù sao chúng ta phải đi rồi." Thiệu Võ nói xong, đỡ lấy cánh tay La Kỳ đưa cô bé lên xe ngựa, ngay sau đó hắn ngồi lên càng xe: "Công tử, phu nhân, ngồi vững vàng, xuất phát đây."
Theo sau đó là một tiếng 'Giá " xe ngựa chậm rãi chạy về phía cuối hẻm.
Đồng Thủy Đào trừng mắt liếc nhìn Thiệu Võ, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh cửa xe ngựa.
Nhưng mà, xe chưa chạy nhanh được bao lâu, lại đột nhiên ngừng lại.
Giọng nói của Thiệu Võ từ bên ngoài truyền đến: "Công tử, đường ở phía trước bị chắn rồi."
Thiệu Thanh Viễn xốc nửa cái rèm xe lên: "Đang xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hình như là cuối hẻm. . . Lục thị kia xảy ra chuyện gì đó, lúc này hàng xóm láng giềng đều chặn đường ở đấy, không đi được."
Bởi vì lần trước có duyên gặp mặt một lần với Lục thị, kỳ thật Thiệu Võ còn rất không hy vọng Lục thị gặp chuyện không may.
Nhưng hiển nhiên, lúc này nàng gặp chuyện phiền toái rồi.
Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, chợt nghe đến tiếng bàn tán của láng giềng bên cạnh.